Tối hôm đó, khi tấm trần trượt sang bên, chỉ có khuôn mặt của Kate thò ra.
“Constance đâu?” Reynie thì thầm.
“Đi đếm bò rồi,” Kate trả lời. “Đứa hay ngủ gật nhất tớ từng gặp. Ngủ gật ngay tại bàn học. Tớ không gọi bạn ấy dậy được.”
“Tớ nghĩ là cậu có thể kể lại với bạn ấy sau,” Reynie nói một cách hồ nghi, và Sticky lắc đầu vẻ không tán thành.
“Rất vui khi thấy bọn con trai các cậu,” Kate nói, ngồi lên sàn nhà. Cô bé bắt chéo chân theo hình một cái bánh quy xoắn phức tạp mà các cậu bé cho rằng không thể làm được. “Tớ chán học lắm rồi. Tớ phải đọc đi đọc lại các ghi chép hàng trăm lần, nhưng chả có tí nào dính vào đầu cả. Thật vô nghĩa! ‘Bạn phải làm việc nhiều hơn nếu muốn có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn’? ‘Phải có chiến tranh thì mới có hòa bình’? Các ‘kết luận logic’ này là thế nào? Cho tớ biết đi!”
Reynie cười chán nản. “Thế còn ‘Quan trọng là phải bảo vệ chính mình vì bảo vệ chính mình là điều không thể’ thì sao?”
“Oh, vâng, giờ học vệ sinh ấy à,” Kate chán ghét nói. “Đó là cái hay nhất. Tớ không bao giờ nghĩ rằng việc đánh răng lại có thể làm mình thấy vô vọng như vậy.”
Reynie nghiêng đầu. Điều Kate nói có cái gì đó quen quen. Nhưng nó là cái gì?
“Cái đó cũng chẳng có ý nghĩa gì với tớ,” Sticky nói, “nhưng tớ dễ dàng ghi nhớ nó. Tớ có thể giúp cậu học, Kate.”
“Khi nào?” Kate tức giận nói. “Chả có lúc nào cả! Không, tớ tự làm được.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-gioi-ki-bi-cua-ngai-benedict-tap-1-but-chi-tay-va-nguoi-thang-cuoc/384481/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.