Editor: Phương Vũ LustLeviathan
Súng trong tay tôi chĩa vào đầu kẻ kia.
“Không ngờ vì loại người cặn bã này mà... Khụ khụ... “
Gã ta nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt vừa tuyệt vọng vừa phẫn nộ thù hận, không thể nào ngó lơ được sự chế nhạo trong giọng điệu.
“Tao ngã xuống... nhưng một ngày nào đó... tên cặn bã kia... Hự... sẽ... sẽ phải chịu trường phạt!!”
Tôi không biết mình nghĩ gì, chỉ im lặng bóp cò.
—– Cả thế giới biến thành hai màu đen trắng thuần túy.
•°•°•°
Trầm Kha đưa cho tôi một bát canh gừng.
“Đổ mồ hôi sẽ có lợi cho cơ thể.”
Anh ấy vén tóc mái của tôi sang một bên, sau đó đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán tôi, tôi nhìn chằm chằm bát canh gừng trong tay, thở dài thườn thượt rồi bóp mũi uống một hơi cạn sạch.
Canh gừng nóng bỏng đánh sau vào cổ họng tôi, tôi hít hít cái mũi, cảm giác nóng hầm hập đi xuống men theo yết hầu, sưởi ấm dạ dày tôi. Trầm Kha thấy tôi uống xong mới nhẹ nhàng thở ra, đón lấy cái bát từ tay tôi và đưa nó cho Elena.
“Anh phải đi làm rồi, không được tự hành hạ mình đâu đấy, nghe chưa?”
“Biết rồi, thưa – ông – già.”
Tôi vẫy vẫy tay, cười tủm tỉm tạm biệt anh ấy, người đàn ông đi tới cửa phòng thì đột nhiên dừng lại.
Anh ấy quay đầu, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào ngăn cách giữa hai chúng tôi, đôi mắt đen sâu thẳm sắc bén của Trầm Kha như đêm tối không nhìn thấy điểm cuối cùng. Chúng tôi đứng ở hai đầu bóng râm, bị ánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-gioi-la-loi-noi-doi-cua-nguoi/980183/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.