Chử Vân Phi từ sớm đã chờ ở cửa thành.
Chử Vân Sơn ngồi trên xe ngựa nhìn Chử Vân Phi mơ hồ có chứa nụ cười đắc ý, trầm mặc một hồi lâu mới lên tiếng gọi. “Đại ca.”
“Trên đường vẫn tốt đó chứ?” Chử Vân Phi ôn hòa hỏi.
Chử Vân Sơn gật đầu, Hạ Thảo dìu Sơn Tảo xuống xe ngựa, Sơn Tảo mới vừa cúi nửa người đã nghe Chử Vân Phi vội nói, “Đệ muội không cần đa lễ, muội có thai, những nghi thức xã giao này cũng không cần.”
Hạ Thảo có chút ngốc trệ, Chử Vân Sơn đã đem Sơn Tảo đỡ lên, “đại ca rất hiền hòa, nàng chú ý cơ thể một chút.” Quay đầu lại nói với Chử Vân Phi, “đại ca, đệ còn muốn đi tạ ơn hoàng thượng.”
Chử Vân Phi khoát tay, về Hầu phủ trước đã, hoàng thượng mỗi ngày trăm công ngàn việc, mấy ngày gần đây lại đang chuẩn bị cuộc thi võ, đợi mấy ngày nữa hoàng thượng sẽ hạ chỉ cho đệ tiến cung thôi.”
Chử Vân Sơn cũng biết hoàng đế không phải mình muốn là có thể gặp được, “vậy làm phiền đại ca phí tâm.”
Chử Vân Phi tối sầm mặt lại, “chúng ta là huynh đệ, còn khách khí như vậy.”
Chử Vân Sơn trầm mặc không nói, đỡ Sơn Tảo lên xe ngựa, bản thân lại theo lời Chử Vân Phi cởi ngựa, đoàn người lồng lộng hùng dũng vào kinh thành.
Sơn Tảo ngồi trong xe ngựa, lần đầu tới kinh thành, nghe tiếng rao bên ngoài, nàng tò mò không nhịn được, nhẹ nhàng vén lên một góc rèm, len lén nhìn ra ngoài.
Cửa hàng nối tiếp cửa hàng, người buôn bán
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-hien-phu-quy/170590/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.