Chu thị ra cửa viện, nghênh diện gặp Lục Giam, vẻ mặt hảo tâm nói: “Con cũng biết chuyện hôm nay?”
Lục Giam gật đầu nói: “Cũng biết một ít.” Lâm Ngọc Trân lúc trước chưa từng lộ ra nửa điểm, nếu không để hắn thử hỏi ý Ngô Tương trước một chút cũng sẽ không đến nỗi như thế này.
Chu thị nhân tiện nói: “Con là người thông minh biết để ý, cần phải trấn an mẫu thân cùng muội muội, Tam cữu mẫu không phải là người như vậy.”
Lục Giam không khỏi ngạc nhiên nói: “Việc này cùng Tam cữu mẫu thì có liên quan gì?”
“Là hiểu lầm.” Chu thị thở dài một tiếng, xoay người rời đi. Nói một nửa giấu một nửa mới thú vị, khó khăn lắm mới có cơ hội, phải khiến cho ai cũng biết La thị đáng ghê tởm mới được, cũng không thể để kẻ gian trá hiểm ác nhất luôn chiếm thượng phong, vĩnh viễn từng bước thăng chức được.
Lục Giam im lặng một lát, bước nhanh vào sân.
Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng cầm bát tô trước mặt, dùng chiếc đũa chỉ thức ăn bên trong: “Món này rất ngon, các ngươi đừng thấy chỉ có một bát nhỏ, kỳ thật bên trong có tảo, nấm hương, măng mùa đông, gà chay, tiên ma, kim khâu, mộc nhĩ, thục lật, ngân hạnh, bông cải, đậu hủ, đậu phụ trúc, cải củ, hương vị rất tuyệt, nghe nói làm đồ ăn chay rất tốn thời gian, nguyên liệu lại nhiều, ngày thường hiếm khi được nếm thử, mà Ngũ tiểu thư không ăn, các ngươi liền chia nhau ăn đi?”
Thạch Lưu khẽ mỉm cười, quả nhiên cầm thêm mấy cái bát mấy đôi đũa, Lâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-hon/1557195/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.