Tiểu viện của Lưu Nhi cách sân viện của Đào thị không xa, Lâm Cẩn Dung đi không bao lâu đã đến nơi, Lệ Chi vừa đẩy cửa ra, một con chó con màu vàng nghịch ngợm, lông xù, dáng điệu thơ ngây lúc lắc chạy ra, đứng ở bên chân Lâm Cẩn Dung, cúi đầu ngửi hài của nàng.
“Sao lại có chó ở đây?” Lệ Chi kỳ quái đuổi con chó kia, đã thấy Lưu Nhi phấn nộn mũm mĩm trắng nõn chạy đến: “Đô Đô, Đô Đô……” Thấy Lâm Cẩn Dung, ngược lại kéo tay nàng cười gọi: “Tỷ tỷ……” Lâm Thế Toàn đứng ở dưới hành lang, nhìn Lâm Cẩn Dung cười.
Lâm Cẩn Dung nắm tay Lưu Nhi, chỉ vào con chó con đang vẫy đuổi đảo quanh bên người của Lưu Nhi hỏi: “Tam ca mang đến sao?”
“Khá gấp, cũng không cùng Tam thẩm nương và muội thương lượng.” Lâm Thế Toàn đi tới, có chút không yên: “Con chó này không lớn, tính tình cũng vâng lời, sẽ không đi bậy, không cho nó ra ngoài tiểu viện là được rồi, để đây làm bạn chơi đùa cùng Lưu Nhi.” Rốt cuộc là ở nhà người ta, phàm là vật thể còn sống, đều phải cẩn thận không để người khác thêm phiền toái cùng không vui.
“Không có việc gì, nương và ta không sợ chó. Hôm kia mới cùng nương thương lượng, định chọn một nha hoàn tầm năm sáu tuổi làm bạn với Lưu Nhi. Nếu chỗ Tam ca có người thích hợp, cũng có thể đưa tới đây.” Lâm Cẩn Dung hoàn toàn lý giải tâm tình của Lâm Thế Toàn, Lưu Nhi ở đây xác thực không có bạn chơi, không thể chơi với các tiểu thư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-hon/1557239/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.