“A Dung……” Đào thị xoa xoa huyệt thái dương, nàng có loại xúc động, muốn vươn tay đem khóe môi vẫn đang nhếch lên của Lâm Cẩn Dung kéo rủ xuống. Nàng không thể nói vì sao, Lâm Cẩn Dung gần đây vẫn đều làm rất tốt, nhưng nàng chính là cảm thấy có chút không nỡ.
“Con biết, hắn xác thực không sai.” Lâm Cẩn Dung quay đầu đẩy cửa sổ: “Lại có tuyết rơi rồi.” Nhìn một hồi, hì hì cười: “Lại có khách, xem Cung ma ma cười tươi như hoa vậy, ta đoán hẳn là Tam ca cùng Lưu Nhi.” Vừa qua năm mới, Lâm Thế Toàn đem Lưu Nhi đi ra ngoài chơi.
Quả nhiên Cung ma ma vén mành lên liền cười nói: “Phu nhân, Toàn thiếu gia mang theo Lưu tiểu thư tới chúc tết người.” Lại nói: “Toàn thiếu gia này cũng thật là, tặng cho lão nô một kiện vải rất đẹp để may đồ. Lão nô nói không cần hắn lại còn tức giận.”
Đào thị cười nói: “Hắn bảo ngươi nhận lấy, khách khí cái gì? Mau mời bọn họ vào. Đi gọi Thất thiếu gia tới. Vài ngày không gặp Lưu Nhi, ta cũng nhớ nàng.”
Lâm Cẩn Dung chạy nhanh đứng dậy sai người bày biện kẹo nước trà điểm tâm, không chỉ là Đào thị nhớ Lưu Nhi, chính nàng cũng vậy.
Một lát sau, Lưu Nhi mặc áo đỏ thẫm mới tinh được Lâm Thế Toàn ôm tiến vào, chạy lên tươi cười hành lễ chúc tết Đào thị. Đào thị đưa cho mỗi người một hà bao nặng trịch, đem Lưu Nhi ôm vào trong lòng, đưa mắt nhìn lại, thấy Lâm Thế Toàn hôm nay không giống ngày xưa, trên đầu mang ô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-hon/1557245/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.