Lâm Cẩn Dung tuy rằng nức nức nở nở, nhưng mỗi một từ phun ra thật sự rõ ràng: “Nhị thẩm nương, ta không không còn cách nào khác, đành nhận ủy khuất. Ta chính là muốn tức sự ninh nhân, không muốn sự tình nháo loạn, nhưng các ngươi đột nhiên hung hăng, tức giận như vậy, ta dù giải thích thế nào cũng đều không rõ……”
Lã thị phiền chán không thôi, định mở miệng nói gì đó đều thấy không ổn, đành cố gắng nhịn xuống. Tống thị cầm cây quạt chậm rì rì phe phẩy: “Con đừng khóc. Tuy rằng con thật sự sẽ không nói, có điều khiến người ta nghe xong thực không thoải mái. Nhưng ta vì muốn tốt cho con, cũng muốn tốt cho cái nhà này. Ta quản gia nhiều năm như vậy, cũng không phải chuyện gì cũng có cơ hội để giải quyết, không có quy củ không thể trấn trạch, nên xử phạt thì phải xử phạt, nếu đều giống như con vậy, giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt qua mắt, vậy còn quản gia thế nào được nữa? Căn bản sẽ không thể quản lý tốt được. Nếu lão thái gia đã nói để ta dạy cho con cách quản gia, hôm nay con đi theo ta học hỏi, chuyện này tuyệt đối không thể dung túng, thế nào cũng phải tra ra manh mối!”
Tống thị ngữ khí không nặng, thái độ cũng rất rõ ràng, đầy đủ thể hiện vẻ cường ngạnh cùng khí phách của người quản lý hậu viện, cũng là đáp lời Lâm Cẩn Dung vừa nói, nói cho bên ngoài nghe thấy, quyền uy của nàng không thể khiêu chiến. Nàng thế nào cũng phải làm như thế, tuyệt đối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-hon/1557310/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.