Hành vi của Mai Bảo Thanh giống như điều bí ẩn, Lục Giam không tìm hiểu ra được gì, Lâm Cẩn Dung cũng vậy, Trương San nương đánh giá về Mai Bảo Thanh: “Hắn sao, là người không biết nương tay a, hắn rốt cuộc có bao nhiêu tiền, mọi người đều không thể biết được, chính là đoán hắn nhất định vô cùng vô cùng có nhiều tiền.”
Tiền nhiều hơn sẽ bị người ta cắn tay. Đây là chân lý. Trong cửa hàng của Mai Bảo Thanh, côn đồ tầm thường thật sự không dám đến tìm phiền toái, nhưng nếu hắn trêu chọc phải thế lực lớn, một khi tìm tới hắn, đó là vĩnh viễn phiền toái. Cho nên Mai Bảo Thanh đem thân muội tử duy nhất đưa vào trong vương phủ cũng tốt, nơi nơi kết giao, muốn kết giao với người như Lục Giam cũng tốt, đều chỉ là vì tự bảo vệ mình. Nếu chỉ giới hạn trong hình thức kết giao này, không xa không gần, đối với Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam mà nói, kỳ thật không có bao nhiêu ảnh hưởng, sợ là hắn có ý đồ khác.
Lâm Cẩn Dung suy nghĩ mười ngày qua, không thấy Mai Bảo Thanh có động tĩnh gì tiếp theo, đành phải bỏ việc này sang một bên. Mà lúc này thư nhà ở Bình Châu được gửi đến. Lâm Cẩn Dung xem xong thư của Lâm Ngọc Trân, không khỏi cười lạnh một tiếng. Lúc này mới biết nhớ tới nàng đây, nàng giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thái dương cao cao bắt tại phía chân trời, trên tường viện phản xạ bạch quang, sóng nhiệt một trận lại một trận thổi vào trong phòng, chỉ ngồi yên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-hon/1557603/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.