Edit: Chickenliverpate - Diễn đàn
Tiểu cung nữ bưng thuốc lên, mùi thuốc nồng nặc nhanh chóng lan tỏa khắp đại điện.
"Để ta." Phương Cẩn Chi nhận chén thuốc từ tay tiểu cung nữ, thổi thổi, rồi mới đưa cho Lục Giai Bồ.
"Tứ biểu tỷ không được sợ đắng!" Trước mặt người ngoài, nàng sẽ gọi Lục Giai Bồ là nương nương, nhưng lúc này nàng lại gọi nàng ấy tiếng Tứ biểu tỷ vô cùng thân mật như lúc còn ở trong phủ Ôn Quốc Công.
"Ta cũng không phải là một đứa trẻ." Lục Giai Bồ cười cười đón lấy chén thuốc, nhíu mày khổ sở nuốt hết xuống.
Phương Cẩn Chi vội vàng đưa chén không cho tiểu cung nữ, rồi lại nhận chén nước ấm từ tay tiểu cung nữ cho Lục Giai Bồ uống.
"Tứ biểu tỷ yên tâm, tỷ và đứa bé nhất định sẽ bình an." Phương Cẩn Chi chân thành nói.
"Sẽ." Lục Giai Bồ dịu dàng áp tay lên bụng mình, cả người được bao phủ bởi một tầng ấm áp.
Phương Cẩn Chi hiếu kỳ hỏi: "Thằng bé cử động sao?"
Lục Giai Bồ cười lắc lắc đầu: "Hiện tại vẫn còn nhỏ lắm, sao động được? Nhưng mà quả thật có thể cảm nhận được sự hiện hữu của thằng bé, loại cảm giác khi biết có một sinh mạng đang phát triển bên trong cơ thể mình vừa lạ lẫm vừa tốt đẹp."
"Như vậy sao!" Phương Cẩn Chi gật đầu một cái, cẩn thận nghiền ngẫm câu nói của Lục Giai Bồ.
"Không vội, sau này muội cũng sẽ trải qua thôi." Lục Giai Bồ vỗ vỗ tay Phương Cẩn Chi.
Phương Cẩn Chi nhớ lại những lời đêm qua Lục Vô Nghiên đã nói,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-khong/1521863/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.