Edit: Chickenliverpate – Diễn đàn
Một năm qua, cách mỗi mười ngày Phương Tông Khác sẽ đi thuyền tới đây một chuyến, nhưng lần này lại đến trễ bảy tám ngày.
Hắn đứng ở đó, nhìn muội muội đã một năm không gặp, trong lòng vô cùng phức tạp. Hắn nhìn Phương Cẩn Chi gầy gò đứng dưới mái hiên, chán nản thở dài, "Ta biết muội muốn hỏi ta cái gì, nhưng ta không thể nói gì cả, cũng không thể thả muội đi."
"Cho nên huynh muốn giam cầm ta cả đời sao?" Phương Cẩn Chi lẳng lặng nhìn Phương Tông Khác đứng cách đó không xa, cất giọng bình tĩnh như đang nói chuyện với một người xa lạ.
Phương Tông Khác nhận thấy Phương Cẩn Chi đã gầy rộc so với một năm trước, mặc dù vóc dáng hơi cao, nhưng lại có vẻ ốm yếu, lúm đồng tiền nơi khóe miệng vốn chỉ xuất hiện khi nàng cười thì lúc này đã sâu hơn. Phương Tông Khác chuyển mắt, lặng lẽ nói: "Đợi đến khi chuyện này kết thúc, tự nhiên ta sẽ thả muội đi, đến lúc đó ta cũng sẽ không can thiệp vào cuộc sống của muội."
"Chuyện này kết thúc? Chuyện gì?" Phương Cẩn Chi nheo mắt nhìn chằm chằm Phương Tông Khác. "Huynh muốn làm gì? Giết Lục Vô Nghiên sao?"
Phương Tông Khác không thừa nhận cũng không phản bác, hắn đặt hồng đậu đường lên bệ cửa sổ rồi xoay người đi ra ngoài.
Phương Cẩn Chi bất ngờ rút chủy thủ ra, từ sau lưng Phương Tông Khác đâm tới.
Nhưng Phương Cẩn Chi chỉ là một tiểu cô nương yếu đuối được nuôi dưỡng sâu trong khuê phòng, nàng đã dốc hết toàn lực đâm hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-khong/1521886/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.