Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ. Cuối cùng, khi trận bệnh này rút sạch cũng là lúc những chiếc lá mùa thu bay đầy trời.
Phương Cẩn Chi bước ra khỏi tiểu viện, Vệ mụ mụ ôm một cái áo choàng mỏng màu san hô đỏ đuổi theo, bà lấy áo choàng khoác lên người Phương Cẩn Chi, vừa chỉnh lại vạt áo, vừa càu nhàu: "Cô nương vừa khỏi bệnh, trời vẫn còn lạnh lắm, không được để cảm lạnh nữa!"
"Biết rồi, ta mặc ta mặc." Phương Cẩn Chi thắt lại dây lụa trước ngực, hai mắt cong lên.
Rồi mới mang theo Diêm Bảo Nhi đi đến viện tử của ngoại tổ mẫu để thỉnh an.
Thỉnh an là thứ yếu, chủ yếu là bầu bạn với Lục Giai Bồ.
Ngày hôm nay, thái thái Tần gia dẫn mấy hài tử tới phủ Ôn Quốc Công làm khách, thật ra chủ yếu là vì hôn sự giữa Lục Giai Bồ và Tần Tứ lang. Bát tự vẫn chưa trao đổi, hôm nay hai bên sẽ cùng xem qua.
Tần gia và Lục gia coi như cũng có chút giao tình, cũng rất hiểu rõ nhau. Môn đệ Lục gia cao hơn một chút, nhưng Tần gia cũng không kém, ba thế hệ trong nhà, không biết đã sản sinh ra bao nhiêu Trạng Nguyên, Thám Hoa. Thật sự là dòng dõi thư hương chân chính.
Mấy người lớn nói chuyện trong phòng, đám cô nương Lục gia lôi kéo Lục cô nương Tần Vũ Nam của Tần gia ra thiên sảnh chơi. Lục cô nương Tần gia chỉ mới bảy tuổi, là độ tuổi lanh lợi khiến người ta yêu thương. Từ diện mạo đến dáng vẻ đều xinh đẹp linh hoạt, nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-khong/1521959/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.