Lục Vô Nghiên đạp lên những tia nắng nhàn nhạt đầu tiên của buổi sớm mai trở lại phòng ngủ, hắn cởi hết tất cả y phục trên người, sau đó chui vào trong đống chăn mền, không lâu sau, cơn buồn ngủ ập đến.
Không tới hai khắc, trong giấc ngủ mơ mơ màng màng, Lục Vô Nghiên nghe thấy tiếng bước chân xẹt trên nền đất.
Tiểu tổ tông của hắn lại tới gọi hắn rời giường đây mà.
Lục Vô Nghiên quyết định giả vờ ngủ say, không tỉnh dậy.
"Tam ca ca?" Phương Cẩn Chi thò đầu vào trong tấm màn che giường màu đen. Nàng không leo thẳng lên giường Lục Vô Nghiên như khi còn bé, mà chỉ đứng bên giường kêu hắn thêm mấy tiếng.
Giọng của nàng càng lúc càng nhỏ.
Lục Vô Nghiên còn đang nghi hoặc khi bên tai không còn nghe thấy động tĩnh gì, thì Phương Cẩn Chi đã cúi người xuống, dịch lại góc chăn đang đắp trên người Lục Vô Nghiên. Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, lẳng lặng nhìn Lục Vô Nghiên đang nhắm mắt nằm trên giường.
"Tam ca ca, muội đã trưởng thành. Không cần huynh che chở khắp nơi như vậy đâu." Phương Cẩn Chi nhìn hắn thêm một lúc, rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Trong lòng Lục Vô Nghiên cũng có chút nghi hoặc đối với mấy lời của Phương Cẩn Chi, nhưng hắn thật sự quá mệt mỏi, cũng không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ thật say.
Phương Cẩn Chi trở lại tiểu viện của mình không bao lâu, thì Ngô mụ mụ tới.
"Tìm được nơi thích hợp rồi sao?" Phương Cẩn Chi vội hỏi.
Ngô mụ mụ cười nói: "Lão nô đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-khong/1521966/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.