Lại là một năm tháng chạp có hai mươi chín ngày.
Phương Cẩn Chi đứng trước cái bàn vuông chân cao, gõ bàn tính trong tay kêu lốp bốp.
Một tiếng "bốp" vang lên, cái bàn tính nho nhỏ loáng một cái, mấy hạt châu bằng vàng trên đó về đúng vị trí của mình.
"Ta tính xong rồi!" Phương Cẩn Chi quay đầu, cười hì hì nhìn Nhập Phanh.
Nhập Phanh nhìn về phía cái lư hương ba chân cách đó không xa, hương trên đó vẫn còn chưa cháy hết.
"Biểu cô nương nhanh thật!" Nhập Phanh cũng khó nén kinh ngạc trong lòng. Phương Cẩn Chi còn nhỏ tuổi, học cái gì cũng rất nhanh, trong chuyện học tính toán sổ sách này, lại càng phát huy tư chất thông tuệ trời sinh của bé vô cùng nhuần nhuyễn.
Phương Cẩn Chi cứ ngóng ra ngoài cửa, nói: "Tam ca ca lại chưa dậy."
Vừa dứt lời, liền nhìn thấy Lục Vô Nghiên che miệng ngáp bước vào cửa.
"Tam ca ca!" Phương Cẩn Chi vội vàng buông bàn tính trong tay xuống, chạy đến trước mặt Lục Vô Nghiên: "Hôm nay Tam ca ca dậy thật sớm nha!"
"Ừ." Lục Vô Nghiên đáp một tiếng. Hắn có hơi mệt mỏi nói: "Thu thập một chút, dẫn muội đến am Tĩnh Ninh đón đại phu nhân trở về ăn tết."
Phương Cẩn Chi thắc mắc hỏi: "Không phải lần trước đại phu nhân nói là không về sao?"
Lục Vô Nghiên cũng không giải thích nhiều với Phương Cẩn Chi, trên đường đưa Phương Cẩn Chi đến am Tĩnh Ninh cũng chỉ tựa vào vách xe ngựa nhắm mắt nghỉ ngơi. Phương Cẩn Chi ngồi bên cửa xe, vén rèm cửa sổ lên một khe nhỏ, nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-khong/1522020/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.