Phương Cẩn Chi cũng hi vọng làm một hài tử ngoan ngoãn thiện lương, nhưng bé không thể. Ngày mẫu thân đi, bà đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần nói bé phải bảo vệ hai muội muội thật tốt, nếu để người khác biết sự tồn tại của hai muội muội, người ta sẽ thiêu sống chúng. Như vậy, thân nhân của bé trên cõi đời này cũng không còn nữa.
Không người nào có thể tổn thương muội muội của bé. Mênh mông mù mịt trong mắt Phương Cẩn Chi từ từ tan đi.
Nếu không phải A Vân và A Vụ lại xông vào phòng bé thêm một lần nữa, bé cũng không gấp gáp đuổi bọn họ đi, còn dùng thủ đoạn không quang minh chính đại như vậy. Nhưng Phương Cẩn Chi cũng biết so với A Vân và A Vụ, thì A Nguyệt và A Tinh mới càng phiền phức hơn. Hơn nữa cũng không thể dùng cùng một cách thức như vậy để đuổi bọn họ đi.
Phương Cẩn Chi tạm thời không thèm nghĩ đến hai người bọn họ nữa, việc cấp bách trước mắt là làm thế nào từ chỗ Tam ca ca cầu người tới đây dạy quy củ cho Mễ Bảo Nhi và Diêm Bảo Nhi.
Từ trên giường nhảy xuống, bé kéo màn che lại bạt bộ sàng*, gọi A Tinh và A Nguyệt đi vào, phân phó: “Giúp ta đi hái một ít hoa tươi về đây. Rồi đến khố phòng lấy mấy cái bình thật đẹp!”
Không lâu sau, trên bàn tròn bày ra rất nhiều loại hoa, sơn trà, xương rồng bát tiên, hoa bất tử, thủy tiên, thiết lan, thiên điểu......
Bé đứng trên chiếc ghế cổ đắng*, cắm hoa tươi mới hái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-khong/1522081/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.