Khi người vẫn còn nằm trên giường mê man, Thương Phạt đã ngồi bên mạn giường, như có như không xoa nắn vành tai Bạch Ngôn.
Sở dĩ lần này hắn phải đi cả quãng dài từ Đế Kỳ đến Hoang Phục cũng không phải chỉ để tìm cây Tình Duyên ký lại khế ước.
Đúng như Bạch Ngôn nói, chuyện đó chẳng có ý nghĩa gì.
Đi xa như thế đơn giản là để kéo dài thời gian.
Dù sao cũng là một con người khác, phân thân và bản thể không giống nhau, dẫu đối phương đồng ý với điều kiện của hắn nhưng cả hai vẫn cần thời gian tiếp xúc tìm hiểu.
Ít nhất không nên xa lạ hoàn toàn.
Đó là sự dịu dàng của Thương Phạt, hắn muốn cho Bạch Ngôn một thời gian để làm quen.
Bây giờ xem ra mình quyết định rát đúng.
Nhờ có mấy ngày đi đường cùng nhau, dường như y đã bắt đầu tiếp nhận hắn, không bài xích như ban đầu.
Bạch Ngôn và Bạch Ngôn Lê rất khác nhau, nhất là về thực lực.
Nói ra thì hơi mất mặt, nhưng Bạch Ngôn quả không hổ là thủ lĩnh Hao Nguyệt, sức mạnh thâm sâu khó lường, lại mang nhiều bí mật.
Dù đã hứa sẽ giúp y mở ra Quy Vô để khống chế, nhưng ai biết ép y quá mức, y cùng đường sẽ dám làm ra chuyện gì.
Hắn muốn tìm bạn lữ chứ không muốn gây thù, cho nên cố gắng vun vén cho tương lai về sau, đừng để cuộc sống hiện tại nảy sinh thêm mâu thuẫn.
Về điểm này, Thương Phạt vẫn nghĩ thông suốt, chẳng qua thi thoảng bị y làm cho tức tối, nhưng cơ bản
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-lu-khe-uoc-dai-yeu/314888/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.