"Y...có nhắn lại gì cho ta không?"
"Không." Thiên Cơ lắc đầu, "Nhưng ta hiểu mong muốn của y.
Y chỉ hy vọng ngài về nhà càng sớm càng tốt."
"Về nhà?"
"Thế giới bên ngoài rất phức tạp, y muốn ngài về nhà là vì tốt cho ngài, cho nên..." Thiên Cơ giơ tay lên, không sợ chết mà vỗ vỗ vai Thương Phạt, "Ta cảm thấy ngài vẫn nên làm theo lời y, mau về Đế Kỳ đi thôi."
"Những yêu quái kia thì sao?
"Dù Bạch Ngôn Lê có là kẻ phản bội Hạo Nguyệt, và cái chết của y thật sự vô ích, nhưng thân phận y còn đó." Lướt qua Thương Phạt, Thiên Cơ đi tới cửa.
Thương Phạt nhìn bóng lưng hắn, trầm giọng, "Cho nên?"
"Việc báo thù có chúng ta lo, còn ngài...." Thiên Cơ phất tay, nhẹ nhàng nói, "Vẫn nên về nhà đi, quên hết những chuyện đã xảy ra bên ngoài.
Chúng ta cũng sẽ nể mặt Bạch Ngôn Lê, giữ kín mọi thông tin về ngài."
"Lũ yêu quái kia." Thương Phạt lướt một cái, chặn trước mặt hắn, "Nghe ngươi nói vậy thì là đã điều tra ra rồi."
"Thì sao?"
"Nói cho ta." Thương Phạt nghiến răng, kìm nén cơn giận.
"Ta chỉ muốn hỏi ngài một câu." Bị Thương Phạt ngăn chặn, Thiên Cơ không bước ra khỏi cửa, chỉ ngước lên nói, "Ngài còn hận y không?"
"..."
"Ngài còn hận Bạch Ngôn Lê không?" Hắn hỏi rất chậm, để Thương Phạt có thể nghe rõ ràng từng chữ.
Biểu cảm trên mặt Thương Phạt không hề thay đổi nhưng sâu trong đôi mắt lại có chút gì đó xao động.
Hắn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng trầm giọng đáp, "Không hận."
Hận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-lu-khe-uoc-dai-yeu/314919/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.