"Quả tình duyên?" Thương Phạt trầm giọng, "Sao ta chưa từng nghe nói."
"Trước giờ phu quân có quan tâm mấy chuyện này sao?"
"Kể cả không quan tâm đi nữa." Đúng là lúc trước hắn không quan tâm đến bất cứ chuyện gì.
Thương Phạt phủ động kéo tay Bạch Ngôn Lê ngồi xuống giường, đối diện nhìn nhau, "Tư Vĩ dù sao cũng là lão yêu quái ngàn năm tuổi, mà có nghe đến đâu.
Không chỉ lão, ta còn hỏi thăm rất nhiều yêu quái nữa."
Từ âm thầm cho đến công khai, hoặc nhờ Tư Vĩ đi xa tìm hiểu, nói chung chưa từng nghe đến thứ gọi là quả tinh duyên bao giờ.
"Vì một cây vạn năm mới kết quả một lần, quả chỉ mọc trên cây hai mươi canh giờ, nếu không căn đúng thời gian để hái thì nó sẽ rơi xuống, tan thành nước." Bạch Ngôn Lê ngập ngừng.
"Cho nên rất ít yêu quái biết về nó."
"Vậy làm sao ngươi biết?"
"Tin này từ Đế Kỳ, mà ta cũng luôn tìm hiểu."
"Đế Kỳ?" Thương Phạt im lặng một lúc, lại hỏi, "Là yêu quái hợp tác với Hạo Nguyệt cho ngươi biết?"
"Không phải." Bạch Ngôn Lê nghiêm chỉnh đáp, "Dựa vào một số mối quan hệ của hắn thôi.
Nhưng mà Hạo Nguyệt đâu chỉ có mình hắn để khai thác tin tức ở Đế Kỳ."
Những mối liên hệ dây dưa đằng sau quá phức tạp, Thương Phạt chỉ hỏi có thế rồi lại tập trung vào quả tình duyên.
"Mười ngàn năm mới kết một trái." Đủ biết quý giá cỡ nào.
Dù sao những yêu quái ở phục ngoài chưa từng nghe cây tình duyên có thể ra quả, thậm chí còn chẳng nở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-lu-khe-uoc-dai-yeu/314927/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.