"Ngài nói phải, nếu chém đứt từng sợi thì sẽ chặt đứt cả đường sống của chủ ta.
Cần phá hủy chúng cùng lúc."
"Cho nên các ngươi mời ta đến để hỗ trợ các ngươi chặt đứt xích này?"
"Không." Trường Bạch phủ nhận, "Năm đó chúng ta đã mất rất nhiều công sức tìm kiếm phương pháp, cuối cùng cũng không phải hoài công.
Hiện nay, ta đã có cách phá hủy đồng loạt những sợi xích này."
"Nếu đã thế," Thương Phạt phe phẩy quạt mát cho mình, "Các ngươi còn tìm ta làm gì?"
"Ngài nhìn ao máu kia." Trường Bạch bước tới.
Thương Phạt quay sang nhìn thứ chất lỏng lăn tăn trong ao, "Làm sao?"
"Dù phá từng sợi xích hay phá đồng loạt, thứ này sẽ phản ứng.
Trước kia ngài nói chúng ta đã thử gọi người đến múc cạn nó chưa, chúng ta đã thủ rồi, kết quả là khiến chủ ta bị thương."
"Nói cách khác, muốn phá giải phong ấn thì không được động vào thứ máu đó."
"...." Nếu nói thế có nghĩa là y đã thử rồi.
Thương Phạt tặc lưỡi, "Khó nhằn thật."
"Chúng ta không dám nghĩ nếu để máu đó hòa tan băng thì sẽ xảy ra chuyện gì."
Còn có thể là gì nữa chứ? Hạo Nguyệt để thứ này bên dưới DIễm Uyên, vẽ phù chú khắp hang động, chỉ nghĩ cũng biết khối băng kia sẽ mau chóng bị hòa tan, và vị đại yêu bị giam cầm trong đó cũng chẳng còn lại một mâu xương cốt.
"Cho nên?" Thương Phạt không kiên nhẫn nổi, cứ đứng đây hoài cũng chẳng nhìn ra cái gì, "Rốt cuộc các ngươi muốn ta làm gì?"
Hắn nói thẳng như thế lại khiến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-lu-khe-uoc-dai-yeu/314977/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.