"Có chuyện gì vậy?" Huyên náo cau mày lên tiếng.
Cái hắn hỏi không phải chuyện Bạch Ngôn Lê bị thương mà vì bên ngoài bỗng có tiếng náo loạn.
Huyên Náo nhìn sang Hỗn, thấy Bạch Ngôn Lê đã lảo đảo ngã ra sàn với con dao cắm trên ngực, sắp mất ý thức.
"Gia chủ." Một yêu vương đứng cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài đươg, kinh ngạc nói, "Rất nhiều con người đang kéo tới đây."
"Con người?"
"Ngươi điên rồi à?" Cùng lúc đó, Hỗn mới sực tỉnh khỏi cơn bàng hoang.
Bạch Ngôn Lê dùng một tay không bị thương nắm lấu chuôi dao, gương mặt vặn vẹo nhìn hắn cười khanh khách.
"Ngươi đúng là tên điên!" Hỗn lùi về phía sau.
"Đi ra ngoài..." Huyên Náo vừa định hạ lệnh, cửa phòng đã bị yêu quái bên ngoài mở ra.
Một yêu soái chạy vào, hớt hải thưa, "Mấy ngàn ngươi cầm vũ khí xông về phía chúng ta."
"Con người?" Huyên Náo tự mình chạy đến bên cửa sổ quan sát.
Bọn họ chọn quán trà ve đương này, không hiểu sao bỗng nhiên lại có nhiều dân chúng kéo đến đây như vậy.
Hắn cau mày, bực mình nói, "Xảy ra chuyện gì?"
Không lẽ thân phận của minh và Hỗn đã lộ? Không phải chứ.
Nếu đúng như vậy thì đám người này trốn còn chẳng kịp.
Chưa kể, nhìn qua thôi là đủ biế đám ngươi đó đều là người thường, không có thành viên Hạo Nguyệt nào mang phù khí trà trộn trong đó hết.
Chuyện này quá lạ lùng.
Lẽ nào bọn chúng ăn gan hùm mật gấu, hay là hóa điên tập thể?
"Trong thành có người nói chúng ta bắt cóc con cái họ.
"Trẻ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-lu-khe-uoc-dai-yeu/314993/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.