Edit: Như Bình Beta: Vô Phương Triệu gia không hổ là phú hộ đứng đầu trấn Nhiễm Trù, tất cả người dân ở trấn này đều sống dựa vào xưởng nhuộm của Triệu gia. Phần lớn nữ tử đều làm việc trong các xưởng thêu và xưởng dệt, còn đa số đàn ông thì làm thuê ở xưởng nhuộm hoặc làm việc trong bố trang của Triệu gia. Đến cả việc mở quán ăn và khách điếm cũng vì tạo thuận lợi cho những thương nhân đến mua vải vóc của Triệu gia.
Sau khi vào Triệu phủ, Thanh Huyền bỗng cảm thấy mắt mình không đủ dùng. Chưa nói cái khác, chỉ cần những rường cột chạm trổ trong sân viện và những hành lang quanh co uốn lượn cũng đã làm cậu tặc lưỡi không thôi. Vì biết lai lịch Thiên Sắc không đơn giản nên kẻ xưa nay keo kiệt như Triệu Phú Quý cũng phải rất dè dặt, ngôn hành cử chỉ càng thêm cẩn thận, không hề phách lối như lúc trước, y chỉ sợ mình tiếp đón không được chu đáo.
Triệu quản gia vốn định mời Thiên Sắc và Thanh Huyền vào ở phòng dành cho khách quý trong Triệu phủ, nhưng do trước đó Thanh Huyền đã lén dặn dò y ‘Sư phụ ta không thích nơi quá xa hoa’, Triệu quản gia bèn thu dọn một phòng khách khác ở nơi yên tĩnh nhất trong thiên viện. Nhưng ai ngờ, Thiên Sắc vẫn không hài lòng.
“Ta và Thanh Huyền ở cùng một phòng là được.” Thấy Triệu quản gia sắp xếp hai gian phòng khách, nàng lơ đãng liếc nhìn Triệu quản gia, khóe mắt hững hờ, đuôi lông mày hơi nhếch lên, nói rất thẳng thắn nhưng ngữ điệu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-nguyen/2541208/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.