Bên kia truyền đến tiếng người, cô không muốn để cho người khác thấy được tâm trạng cô lúc này, càng sợ Lưu Cần chạy đi tìm, sau khi khóc một hồi, Mạnh Oánh liền đưa tay lau sạch hết nước mắt, hít thở sâu, đứng tại chỗ một lát ổn định xong cảm xúc cô mới quay người chuẩn bị rời đi, vừa ngước mắt lên liền dừng lại.
Cố Viêm một thân trường bào màu đen, ôm cánh tay, tựa ở trên cây cột, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô.
Tim Mạnh Oánh bỗng nhiên nhảy một cái, cố nặn ra vẻ mặt tươi cười: "Cố lão sư "
Cố Viêm không nhúc nhích.
Chỉ thấy cô.
Đôi mắt cô đỏ bừng, cái mũi cũng hồng lên, bả vai tinh tế, lại nắm lấy tay áo, đứng ở dưới hiên, điềm đạm đáng yêu cực kì. Mạnh Oánh cảm thấy xấu hổ, cô lại dùng sức lau khóe mắt, cười cười, hướng Cố Viêm lần nữa gật đầu, sau đó nhấc váy xoay người rời đi.
"Mạnh Oánh." Âm thanh trầm thấp của Cố Viêm vang lên ở phía sau.
Mạnh Oánh dừng lại.
Liền nghe giọng của anh lần nữa truyền đến: "Là ai làm cho em phải khóc như vậy?"
Chỉ là một câu hỏi làm trái tim Mạnh Oánh suýt chút nữa nhảy ra, cô không quay đầu cũng không dám quay đầu, chỉ đáp lại: "Không phải đâu lão sư, chỉ là chuyện trong nhà."
Nói xong, cô cũng không ở lại nữa, nhanh chân chạy đi.
Váy bay lên cùng tóc đen dài theo nhịp bước chân cô. Cố Viêm nhìn bóng lưng mảnh khảnh kia đến khi khuất dần, nhíu mày.
Cô dùng tình cảm của chính mình trong lúc diễn, là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-than-ban-tiet-bach-thai/1061656/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.