Tất cả cửa sổ trong phòng đều đóng, nhưng độ ẩm vẫn khiến người ta cảm thấy dính dáp khó chịu.
Trước mặt còn có một người đàn ông ướt sũng từ đầu đến chân, Mạnh Oánh nhìn xuống cái ván giặt đồ gồ ghề kia, quỳ bình thường đã đau huống hồ gì là phải quỳ lên chiếc ván giặt đồ hõm sâu như vậy.
Cô không dùng mấy thứ này, chỉ có mẹ cô hay dùng giặt quần áo theo thói quen, Trần Kiều vẫn duy trì cách giặt quần áo thời xưa, quần áo đổ đầy trong bồn tắm, bên thành bồn là chiếc ván giặt đồ, bà ngồi ghế đẩu nhỏ, ra sức chà thật mạnh quần áo lên chiếc ván, nào là cổ áo, tay áo, bà cảm thấy giặt như vậy sẽ sạch hơn rất nhiều.
Vì vậy, cái ván này hẳn là do Trần Kiều mua.
Chỉ là tại sao nó lại xuất hiện dưới bàn trà, vẫn là một câu hỏi chưa có lời đáp.
Đầu gối của anh hẳn là rất đau, chân còn lại của Hứa Điện cũng quỳ hẳn xuống, anh nhéo mi tâm một cái, xác nhận đau.
Thế nhưng anh vẫn quỳ.
Tình yêu vẫn luôn là sự tương hỗ lẫn nhau, trong hôn nhân cũng cần nỗ lực giúp đỡ ủng hộ nhau, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, làm tri kỷ của nhau.
Một người đau, thì người còn lại cũng sẽ đau. Mạnh Oánh không cười nữa, cô đưa tay, sờ lên cổ áo sơ mi của Hứa Điện, anh đã mở hai cúc áo, cả chiếc áo đều thấm đẫm nước mưa.
Cả người anh căng cứng..
Không phải là bởi vì đau, mà từ khi xuống xe đã căng thẳng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-than-ban-tiet-bach-thai/529974/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.