Anh đứng tại đầu bậc thang, nhìn bóng dáng cô vội biến mất tại góc rẽ, khóe môi bất giác cong lên, cả khuôn mặt đều nhuộm ý cười, anh đi ra xe, nhìn vết thương đỏ ửng trên mu bàn tay, anh ngậm lấy vết thương rồi ngồi vào vị trí lái.
Chân dài duỗi thẳng, cả người nhẹ nhõm như trút được ưu sầu.
Điện thoại ở ghế lái phụ bên cạnh tích tích hai tiếng.
Yến Hành: Hứa tổng, bộ khuyên tai anh tìm có tin tức rồi.
Hứa Điện cầm lên, nhìn lướt qua rồi trả lời.
Hứa Điện: Tốt.
Yến Hành: Còn đang ở dưới lầu Mạnh tiểu thư sao.
Yến Hành: Lâu như vậy cũng không có tiến triển. . .
Hứa Điện: Hả, không tiến triển?
A.
Khinh thường khoe khoang.
Sau đó, Chu Dương cũng nhắn tin tới.
Chu Dương: Lạy chúa, mày muốn ngâm mình ở Geneva bao lâu nữa đây? Mạnh Oánh đi nửa năm mày cũng đi nửa năm?
Chu Dương: Không hổ là Hứa thiếu gia, đi đâu cũng chả phải lo.
Gần đây, tập đoàn nhà Chu Dương xảy ra nội chiến đến sứt đầu mẻ trán, Chu Dương đành tạm gác dự án khoa học kỹ thuật quân sự lại để lên kế sách, chuẩn bị đánh một trận ác liệt với mấy lão quỷ kia.
Trong ba người, chỉ có Giang gia được xem là ổn định nhất, lúc trước Giang Úc kéo cha Giang Lục xuống đài, chỉ vì cha con bất hòa, không cùng chiến tuyến, quan niệm kinh doanh khác biệt, sau khi kéo xuống, Giang gia vậy mà không có bất kỳ tổn thất gì, lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-than-ban-tiet-bach-thai/530008/chuong-62-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.