Ta vội vàng hỏi: "Chỉ là sao ạ?"
Hoàng hậu cười đáp: "Chỉ là cách của nàng ta chỉ hiệu quả nhất khi vừa bị thương, nếu ngươi muốn làm thì phải quyết định ngay bây giờ."
Ta đưa tay che trán, hơi lộ vẻ sợ hãi, khẽ nói: "Có... có đau lắm không?"
Y nữ mỉm cười: "Quả thật rất đau, nếu Quý phi sợ, nô tỳ có thể dùng thuốc để giảm đau, chỉ có điều..."
Ta vội hỏi: "Chỉ có điều gì?"
Y nữ cười đáp: "Chỉ có điều nếu dùng thuốc, hoa văn nô tỳ vẽ trên mặt nương nương sẽ bị ảnh hưởng khá nhiều. Vốn sẽ đẹp tuyệt vời, nhưng chắc chỉ còn được tám phần."
Ta e dè nhìn Hoàng hậu, nàng ta cười: "Đó là mặt của ngươi, ngươi tự quyết định đi."
Ta ngập ngừng nói: "Vậy... vậy tám phần cũng được, từ nhỏ ta đã rất sợ đau, hoa văn kém đi một chút cũng không sao, chỉ cần dùng nhiều thuốc để ta không đau là được."
Trúc Tâm nói: "Quý phi nương nương bị Tiết Quý tần hại thành thế này, chẳng lẽ không muốn báo thù sao?"
Ta căm hận nói: "Làm sao ta không muốn chứ, nhưng ngay cả lúc được sủng ái nhất ta cũng không làm gì được nàng ta. Giờ đây Hoàng thượng đã bị nàng ta mê hoặc, ta còn có thể làm gì?"
Trúc Tâm nói: "Hoàng thượng sủng ái Tiết Quý tần, cũng chỉ vì thích gương mặt đó của nàng ta thôi. Nếu dung nhan của nương nương vượt trội hơn nàng ta, tự nhiên có thể lấy lại sủng ái."
Ta cười cay đắng: "Lúc đầu ta được sủng ái, cũng chỉ vì đôi mắt và lông mày
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-than-hoa-ra-la-bach-nguyet-quang/1184336/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.