Thấy Dư Huy im lặng không trả lời, trong lòng cô ẩn ẩn đau đớn.
Xem ra là còn đi..
Thì ra anh yêu chị đến như vậy. Diệu Vy đến gần anh hơn.
-"Như thế nào? Anh còn yêu tôi?" Diệu Vy hít một hơi, hồi phục tinh thần, chuyển giọng chế nhạo.
-"Đủ, Sơ Nhi, tôi không muốn nghe giọng cô thêm chút nào nữa, cô về đi" Dư Huy nhịn xuống cảm giác bi ai trong lồng ngực trầm giọng nói.
-"tôi sẽ ở đến khi nào anh có thể tự tay đẩy tôi ra khỏi phòng. Còn hiện tại, chậc chậc, tay gãy thế này, chân gãy thế kia..." Dư Vy đưa tay chỉ chỉ vào tay, vào chân anh.
-"Đủ rồi , tôi thê thảm như vậy cô còn ở đây làm gì? Tình nhân của cô đâu? Vì sao không thấy tới?" Anh châm chọc cười.
-"Tôi muốn ở thì sẽ ở, hiện tại anh đuổi được tôi sao?" Diệu Vy nói.
Dư Huy đột nhiên trầm lặng.
-"Sơ Nhi, em về đi, hãy để tôi yên" Anh nói, rất nhạt.
-"Tôi sẽ không đi đâu cả, tôi.. sẽ chăm sóc anh" Diệu Vy lặp lại.
-"tôi không cần" Dư Huy lớn tiếng
-"anh cần" Diệu Vy không thua kém.
-"..." Dư Huy ngẩng ra,hé miệng sẽ nói tiếp..
-"Anh nghỉ ngơi đi, tôi đi ra ngoài một lát"không đợi Dư Huy nói thêm gì nữa, Diệu Vy xoay người mở cửa bước ra ngoài.
Dư Huy cứ như vậy há hốc miệng sau đó lại ngậm miệng lại..
.
.
Khép lại cửa phòng, Diệu Vy trượt dài theo cánh cửa, cô ngồi xổm ngay tại đó hai mắt ngấn lệ.
Dư Huy à, xin lỗi anh, em chỉ có thể nói những
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-than-tieu-thu-kieu-ky/17408/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.