Edit: Jun
Bỗng nhiên khóe miệng Ân Hướng Bắc nâng lên, cười.
Thế nhưng vẻ tươi cười kia không có gì là vui thích, chỉ có bi thương nồng đậm.
Y nói__
"Là tôi."
Là y hại Chu Cảnh, là y thấy chết mà không cứu, là y đã quá khinh địch.
Hết thảy đều là tội lỗi của y, nhưng vì sao, người bị thương lại là Chu Cảnh?
Chẳng thể có được đáp án.
Bản thân y trước khi mất trí nhớ và sau khi mất trí nhớ, đâu mới là con người thật sự của y đây?
Y như sắp lạc trong vùng ký ức rồi.
Chu Nghi gắt gao nhìn chằm chằm Ân Hướng Bắc: "Cậu tốt nhất là trả lời cho tử tế."
"Ân Chí Minh bắt cóc cậu ấy, đòi tôi tiền chuộc..." Tay Ân Hướng Bắc run lên, tựa như cuộc điện thoại đó vừa mới gọi tới.
Y không nói tiếp, mà cũng không cần tiếp tục nói nữa.
Chu Nghi trầm mặc trong chốc lát, ngay sau đó, một nắm đấm đánh thẳng về phía mũi Ân Hướng Bắc, khiến y lảo đảo một cái.
Lực đánh Chu Nghi lớn, hơn nữa nhằm tới nơi yếu ớt nhất mặt mà đấm, không hề có phòng bị, Ân Hướng Bắc cơ hồ không thể đứng vững nổi.
Nhưng y không đánh trả, mũi không nhịn được chảy ra máu tươi, cũng không thèm để ý.
"Cút đi, cút càng xa càng tốt!" Chu Nghi thu tay lại, lạnh nhạt nhìn Ân Hướng Bắc: "Về sau tốt nhất đừng để tao nhìn thấy mày xuất hiện trước mặt Tiểu Cảnh, tao coi như từ trước tơi nay không hề quen biết mày."
Ân Hướng Bắc lau máu mũi một lúc, đôi mắt đen
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-than-tinh-nhan-dich-hoan-my-nghich-tap/377514/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.