Nàng ngây người, ngơ ngác nhìn hồ nước trong xanh lạnh giá, từng vòng sóng nổi lên, sự tuyệt vọng, như những nhánh cây khô bám vào lòng, từng chút từng chút một để lại những dấu vết không thể xóa nhòa trong trái tim vỡ nát, ngấm vào da thịt, khắc vào xương tủy.
—- Kỳ ca ca, chúng ta thật sự không thể quay trở về như trước sao......
Lạnh lùng liếc nàng một cái, Hiên Viên Kỳ phất tay bỏ đi như lần trước.
—- Liễu Vận Ngưng? Hừ! Lại còn mang tên giống nàng nữa chứ!
Nàng mờ mịt quay đầu, bóng dáng kiên quyết rời đi trước tầm mắt mơ hồ của nàng dần dần đi xa cho đến khi biến mất.
Trong đêm khuya tĩnh lặng, sự tuyệt vọng vỡ òa, trào ra khỏi hốc mắt, xẹt qua khóe mi, khóe môi, thấm sâu vào nền đất lạnh lẽo, rồi biến mất tăm......
Lệ rơi, cũng sẽ có một khắc nào đó dừng lại.
Vậy sự tuyệt vọng cũng sẽ biến mất trong chớp mắt sao?
Nhắm mắt lại, nàng che dấu nỗi tuyệt vọng, nhưng lệ vẫn không ngừng tuôn rơi trên mặt nàng, dâng trào thành lụt.
Đất cát trộn lẫn trong tuyết, bóng dáng y đã sớm biến mất, nàng bụm miệng, tiếng nức nở thoát ra ngoài, nghe rõ mồn một trong cõi đất trời tĩnh mịch.
"Ô ô......"
Đừng, đừng đi, Kỳ ca ca đừng đi, đừng bỏ Ngưng Nhi lại.
Van người! Ngưng Nhi rất cô đơn......
—- Tại sao phải ném nó đi, rõ ràng người đã tặng cho ta, vậy tại sao lại ném nó đi......
Hồ nước trong xanh lạnh giá dần trở nên yên ả, những gợn sóng nhạt dần, hồ nước trong như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-than/1744224/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.