Tới giờ đăng đèn, bỗng tin bệ hạ hồi cung truyền đến, lúc ấy Lưu Dục đang dọn dẹp tẩm cung, nghe thấy tin ấy, nàng sững sờ, sau khi lấy lại tinh thần thì đã vội vội vàng vàng đứng chờ trước cửa Liễu uyển, nhưng đợi rất lâu vẫn không thấy bóng Liễu Vận Ngưng.
Lý Nhĩ đứng bên cạnh nàng ảo não nói: "Có lẽ vì nương nương vừa mới về, đích thân thỉnh an Thái hậu cũng không chừng."
Nghe vậy, Lưu Dục mới giật mình phát hiện bản thân đã quá nôn nóng, lập tức trở lại tẩm cung, dặn dò hết tất cả mọi người trên dưới, trong ngoài Liễu uyển quét tước dọn dẹp lại lần nữa.
Liễu uyển đang yên tĩnh bỗng trở nên náo nhiệt lạ thường, xách nước rồi xách nước, lau rồi lại lau, rất nhanh sau, cả Liễu uyển trở nên sáng sủa hẳn lên.
Lưu Dục dẫn đầu, mọi người cung kính đứng trước cửa Liễu uyển, chờ chủ tử của các nàng trở về.
Đợi cho đến nửa khuya, mới thấy chủ tử của các nàng khoan thai bước vào.
Người phản ứng đầu tiên là Lý Nhĩ, nàng hoan hô một tiếng rồi bổ nhào về phía Liễu Vận Ngưng: "Nương nương, rốt cục người cũng đã về rồi, Lý Nhĩ nhớ người lắm đó!"
Liễu Vận Ngưng lùi lại vài bước, vẫn giữ nụ cười tươi trên môi, giang tay ôm lấy Lý Nhĩ, nói: "Ta cũng rất nhớ các ngươi."
"Nương nương......"
Liễu Vận Ngưng ngẩng đầu, Lưu Dục lẳng lặng đứng đó, khóe mắt hoe đỏ, Lưu Dục nhìn nàng hồi lâu, hình như cũng có rất nhiều điều muốn nói, song chỉ mừng: "Nương nương, hoan nghênh người trở về!"
"Ừ!"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-than/1744296/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.