Hôm nay là ngày bắt đầu cho một năm mới.
Liễu Vận Ngưng ngồi dưới mái đình, nhìn bốn bề đều phủ tuyết, cả thế gian như được tạc từ băng tuyết, vô cùng đẹp mắt.
Lưu Dục đứng sau lưng nàng, khẽ xoa bóp bả vai đang đau nhức của nàng. Lịch Hỷ đứng bên cạnh nhóm bếp sưởi, lâu lâu lại lên tiếng, hắn vui ra mặt.
"Nương nương, người nói xem khi nào thì tuyết mới ngừng rơi nhỉ?" Lưu Dục vừa xoa bóp vai cho nàng vừa lơ đãng hỏi.
"Chuyện mà Lưu Dục không biết, thì sao ta biết được chứ? Hơn nữa, lúc nào nên ngừng thì nó sẽ ngừng thôi."
"Nương nương dựa vào đâu mà nói như vậy? Đừng đánh giá cao nô tỳ quá, cẩn thận không người ta cười chê đấy."
"Ha ha, trong lòng ta, Lưu Dục là một người rất giỏi." Nàng cười, vỗ vỗ mu bàn tay Lưu Dục, quay đầu, ánh mắt sáng long lanh còn đẹp hơn cả bầu trời đầy sao.
Lưu Dục nhất thời ngây người, hồi lâu mới nói: "Nương nương, người nên cười nhiều một chút."
Lịch Hỷ đứng cạnh cũng phụ họa theo: "Đúng lắm, đúng lắm, Lưu Dục nói đúng lắm, nương nương mà cười á, thật giống tiên nữ giáng trần."
"Tiên nữ cũng thua xa!" Lưu Dục thở phì một cái, trừng Lịch Hỷ nói: "Cũng biết vuốt mông ngựa quá nhỉ!"
"Ôi, Lưu Dục tỷ, sao tỷ có thể nói ta như thế!" Lịch Hỷ tròn mắt, như một con cún con: "Chẳng lẽ tỷ cho ta nói không đúng? Hay tỷ cho rằng nương nương thua xa tiên nữ?"
"Ngươi —-" Lưu Dục nghe vậy, thật sự không còn lời nào để biện giải, trừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-than/1744321/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.