"Bệ hạ, thị nữ Lưu Dục của Liễu phi nương nương đang đứng ở bên ngoài cầu kiến." Đang là lúc phê duyệt tấu chương, Lai Phúc đến thông báo.
Hiên Viên Kỳ ngẩng đầu: "Truyền!"
"Vâng!"
Không lâu sau, Lưu Dục chạy đến quỳ mọp dưới đất: "Nô tỳ bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Hiên Viên Kỳ đặt tấu chương trong tay xuống: "Đứng dậy nói đi!"
"Dạ!" Lưu Dục đứng dậy, nhìn xuống đất: "Bệ hạ, nô tỳ có việc muốn bẩm báo với người!"
"Chuyện gì?" Hiên Viên Kỳ chau mày, trong lòng có một dự cảm không tốt.
"Bệ hạ, sáng sớm hôm nay nương nương nói ở trong phòng buồn nên muốn ra ngoài, nhưng giờ trời đã tối rồi mà nương nương vẫn còn chưa quay về Liểu uyển, nô tỳ thật sự rất lo lắng, bất đắc dĩ lắm mới đến báo với bệ hạ, nô tỳ khẩn cầu bệ hạ phái người đi tìm nương nương."
Hiên Viên Kỳ đứng phắt dậy: "Ngươi nói Liễu phi mất tích?"
"Nô tỳ không dám khẳng định, nhưng cả ngày nay nương nương không quay về Liểu uyển một lần nào, người chưa bao giờ như vậy, nếu không phải đã gặp chuyện gì thì nương nương tuyệt đối không làm vậy." Giữa trưa nàng thấy nương nương còn chưa về đã bắt đầu đi tìm, thật sự không còn cách nào khác mới phải đến tìm bệ hạ.
Hoàng cung lớn như vậy, dù một người có biến mất cũng không ai để ý, nỗi bất an trong lòng chẳng những không giảm mà ngày càng mãnh liệt.
"Lai Phúc, sai người phong tỏa cửa cung, điều động toàn bộ thị vệ đi tìm Liễu phi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-than/1744388/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.