Cho đến ngày y lạnh lùng nói: "Nếu ngươi đã thích làm thế thân đến thế, vậy thì sẽ đúng như ngươi mong muốn." Nàng mới biết, thì ra y đã không còn là Kỳ ca ca trong ký ức của nàng nữa—-
"Con đã một mực chờ...... một mực chờ......"
—- Chờ chàng đến cứu vớt ta, nhưng ta càng chờ càng trầm luân trong địa ngục.
Thiếu niên tóc bạc im lặng.
Nỗi bi ai trong mắt nàng khiến y không thể thốt nổi một câu an ủi, trước mặt nàng có an ủi gì đi nữa cũng vô ích thôi.
"Vì vậy sư phụ à—-" Nàng ngẩng mặt, hàng mi ươn ướt rung động: "—- Đừng khiến con buồn lòng thêm nữa."
Thiếu niên tóc bạc cười cười miễn cưỡng, dẫn nàng vào phòng trong: "Con đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, con nên nghỉ ngơi cho thật tốt, con yên tâm, sư phụ sẽ có cách!"
"Sư phụ......"
"Ngoan đi!" Y cắt ngang lời nàng, thấy nàng còn muốn nói liền nổi giận: "Chẳng lẽ ngay đến con cũng không muốn nghe lời sư phụ nữa sao?"
Liễu Vận Ngưng ngậm miệng, im lặng cùng y tiến vào phòng trong.
"Sư phụ, nếu......" Nàng cúi đầu, thấp giọng nói: "Nếu có một ngày, con nhờ người chăm sóc Linh Nhi giúp con."
Thiếu niên tóc bạc không đáp lại nàng, chỉ nói: "Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, con nghỉ ngơi đi, để còn có sức và tinh thần đón ngày mới nữa."
"Sao ạ?" Nàng giật mình.
Thiếu niên tóc bạc vỗ đầu nàng: "Sư phụ đã nói sẽ cứu con mà!"
Nói rồi không đợi nàng mở lời, khẽ hôn lên trán nàng rồi đi ra ngoài.
Liễu Vận Ngưng sờ sờ trán, ngồi ngây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-than/390364/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.