Ngày đầu tiên trở lại Hoàng thành, kinh thành đổ một trận mưa lớn.
Mưa rơi suốt cả đêm không ngớt, sáng hôm sau nghe cung nhân nói, gió thổi mưa rơi, một gian điện phụ ở lãnh cung bị sập, may mà không có người chết, chỉ làm gãy chân trái của một cô gái câm.
“Nương nương, cuối cùng người cũng đã trút được cơn giận rồi, trời cao có mắt, cô gái câm đó bây giờ bị gãy chân, không có ai chữa trị, sau này sẽ trở thành một kẻ què!” Tiểu Như vừa chải tóc cho Tô Từ, vừa hỉ hả nói.
Nghe đến cô gái câm, Tô Từ cau mày suy nghĩ, có chút không chắc chắn: “Cô gái câm? Là Triệu Tú Nhi?”
Tiểu Như bĩu môi, có vẻ không phục: “Một năm trước nàng ta đã bị Bệ hạ giam vào lãnh cung rồi, đâu còn là Triệu Tú Nhi gì nữa!”
Tô Từ trong lòng lại ngạc nhiên, người mà Tiêu Quân Sở từng sủng ái ngàn vạn, sao có thể dễ dàng bị giam vào lãnh cung như vậy?
Tiểu Như cũng đoán được phần nào suy nghĩ của nàng, lại nói: “Nương nương, chuyện năm đó, Bệ hạ đã nổi trận lôi đình, xử lý rất nhiều người, Bệ hạ làm vậy là để trút giận cho người, cho nên mới giam cô gái câm đó vào lãnh cung, nói cho cùng, trong lòng Bệ hạ vẫn có người.”
Tô Từ nhìn khuôn mặt mình trong tấm gương đồng trước mặt.
Nàng đã không còn là cô gái nhỏ mười sáu tuổi năm đó, tình yêu của người kia, đối với nàng bây giờ đã không còn chút ý nghĩa nào.
“Lấy một ít thuốc, đi thăm nàng ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-tu-chi-the-zhihu/2910827/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.