Mùi đồ ăn thơm nức của tửu lầu xộc vào mũi của Lăng Ngọc, nàng nuốt nước miếng ừng ực và cảm thấy bụng mình càng lúc càng đói, đôi chân vô thức tiến lên một bước, cho đến khi bả vai của nàng bị va trúng một nam tử đang say mèn.
Bấy giờ nàng mới chợt bừng tỉnh, vội vàng cúi đầu tránh sang một bên và nhìn ba đồng xu(**) trong lòng bàn tay, cuối cùng chỉ đành thở dài.
Cứ sống như vậy thì không ổn chút nào! Ba đồng xu chỉ có thể mua được nhiều nhất là ba cái bánh bao chay, mà một đứa bé mười tuổi như tiểu Thạch Đầu có thể ăn vèo hết ba cái, chưa kể trong nhà còn có một bà mẫu đang ốm liệt giường.
(*) Bà mẫu: Mẹ chồng.
Nàng day thái dương, lẳng lặng cất đi ba đồng xu, rồi hạ quyết tâm dù có thế nào đi chăng nữa cũng phải tìm được công việc để làm trước, việc gì cũng được, ít nhất có thể giải quyết vấn đề ấm no rồi tính tiếp.
Có chân có tay lại còn trẻ, kiểu gì cũng không đến nỗi chết vì đói.
Vả lại, trước kia nàng đã vượt qua hoàn cảnh khó khăn nhất, nên nàng tin rằng lần này cũng không phải ngoại lệ.
“Đại muội tử, có muốn tới đây ăn một bát mì Dương Xuân không? Ba đồng một bát bao no nhé.
” Một phụ nhân trung niên bán mì Dương Xuân trên phố cười hề hề mời chào.
Lăng Ngọc dừng bước, tuy có chút chần chừ nhưng cuối cùng vẫn hỏi thẳng: “Ba đồng một bát à, nhưng ta chỉ cần canh không cần mì, có thể không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-tu-cua-be-toi-trung-thanh/1934146/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.