“Bà đang lừa ta đúng không? Mẹ ta làm sao có thể mất chứ? Bà ấy làm sao lại không còn nữa?!” Dung quý tần gạt cung nữ đang kéo Vương Thị ra, lần nữa nhào về phía bà.
Vương Thị bị nàng ta nắm chặt cổ tay, bực bội nói: “Ta lừa ngươi làm gì? Bà ấy chết rồi, chết từ lâu rồi, từ lúc ngươi rời đi chưa đầy một năm bà ấy đã bệnh tật liệt giường, chật vật hơn nửa năm mới ra đi!”
“Không thể nào, không thể nào, sức khỏe của bà ấy vẫn luôn rất tốt, sao có thể chết vì bệnh được chứ, làm sao có thể chết vì bệnh được chứ….” Dung quý tần loạng choạng, bỏ tay đang nắm lấy tay Vương Thị ra, khuôn mặt tái mét, lẩm bẩm với vẻ không dám tin.
Đó là người tốt nhất với nàng ở kiếp này, cũng là người duy nhất trên đời này đối xử chân thành với nàng, thế nhưng bà ấy đã chết trước khi nàng kịp nhận ra điều đó…
Cung nữ thấy tình hình không ổn bèn nhanh chóng chạy vào bẩm báo hoàng hậu, Lăng Ngọc hay tin thì vội vàng chạy ra, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đã biết ngay có chuyện chẳng lành xảy ra.
Nàng không ngờ Vương Thị và Dung quý tần sẽ chạm trán nhau, cũng không ngờ Vương Thị lại liều lĩnh hét rằng Tôn Thị đã qua đời, khiến cho Dung quý tần trở nên hoảng loạn.
Khi trông thấy hoàng hậu bước vội ra ngoài với sắc mặt nặng nề, nàng cảm thấy đầu mình đau nhức.
“Người đâu, hầu Dung quý tần chỉnh trang lại tóc tai quần áo!” Hoàng hậu lạnh lùng ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-tu-cua-be-toi-trung-thanh/332213/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.