“Là thật đấy ạ! Giờ người nào trong kinh thành cũng đang nói đến chuyện này. Theo nô tỳ thấy, nếu như những câu Tô cô nương viết trong cáo trạng đều là thật thì tên tô Quán Chương kia đúng là tán tận lương tâm, đúng là đáng chém ngàn đao!” Phục Linh nói.
“Tô gia kia, lẽ nào là Tô gia lần trước muốn kết thông gia với nhà chúng ta ư?” Vương Thị chợt hỏi.
“Phải đấy mẹ, quả thực là nhà họ Tô lần trước.” Lăng Ngọc trả lời.
“Gia đình đó không biết đã làm bao nhiêu chuyện thất đức, Tô cô nương kia đúng là đáng thương, tuổi còn nhỏ mà đã mô côi cha mẹ, bá pụ ruột thịt đã không chăm sóc chị em nàng đã đành, ngược lại còn là m ra chuyện như vậy, đúng là không bằng cầm thứ!” Thanh Đại căm giận nói.
“Tô cô nương này quả nhiên là can đảm, một cô nương gia mà dám cáo trạng trưởng bối trong nhà. Nhưng lần này dù quan phủ có giúp nàng đòi lại công đạo, thì dánh tiếng cũng đã bị hủy, sau này còn ai dám lấy con bé nữa!” Vương Thị lắc đầu thở dài.
“Có lẽ nàng cũng là bị dồn vào đường cùng nên mới nghĩ ra cách cá chết lưới rác như vậy. Nếu còn có con đường khác có thể chọn, chắc nàng cũng sẽ không để mình rơi vào bước đường này.” Lăng Ngọc bỗng nhiên nổi lên lòng thương hại cô nương kia.
“Con nói đúng, cách các chết lưới rách này quả thực sẽ khiến hai bên cùng thiệt hại, chứng tỏ con bé thật sự đã bị dồn đến bước đường cùng.” Vương Thị lại thở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-tu-cua-be-toi-trung-thanh/332227/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.