Chuyện của đệ tử là chuyện đương nhiên, Lý đại nho không khỏi liếc nhìn hắn một cái, cuối cùng không chịu nổi da mặt dày của Phong Hằng, khoát khoát tay, “Ngươi đi đi.” Suy nghĩ một chút, “Rất nhiều người thấy ngươi gặp nạn ở trên đập, nói chuyện với đồ tức. Đừng dọa nàng.”
Lúc này lại đến phiên Phong Hằng liếc mắt nhìn tiên sinh nhà mình.
Lý đại nho không hề để ý, tiếp tục nói: “Lá gan của phụ nhân vốn không lớn, nếu như bị dọa một hồi, sau này sợ là cũng không dám đích thân đi kiểm tra kiến trúc thủy lợi.”
“……”
Phong Hằng đột nhiên nhớ tới, lúc ấy bọn họ lấy cớ lừa lão sư công trình đê đập, chính là Tống Sư Trúc muốn xem bản vẽ khác.
Hắn rướn cổ họng, nói với lão sư vẻ mặt nghiêm túc: “Ta sẽ thuật lại cho thê tử.”
Lý đại nho vuốt râu: “Nếu đồ tức có cách nhìn khác, ngươi cũng có thể kịp thời tới giao lưu với lão phu. Lão phu ngày ở nhà cũng nhàn rỗi.”
Hắn dừng một chút, rất lo lắng bổ sung một câu, “Chỉ là đừng có như ngươi bây giờ, há mồm nói bậy! Loại thói quen hồ ngôn loạn ngữ này của ngươi, cũng không thể làm hư đồ tức.”
Phong Hằng không ngờ mình lại thành thật một lần, trở nên không đáng tin cậy như vậy từ chỗ lão sư. Hắn lại ho một tiếng, cảm thấy đôi mắt này của lão sư thật đúng là nhìn lệch.
Cùng làm chuyện xấu, lúc trước hai người thương lượng, Hồ Khẩu Cư phần lớn là từ trong miệng Tống Sư Trúc đi ra, nàng nói bậy bạ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-tu-cua-ta-duoc-phuc-tinh-troi-cao-chieu/2753997/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.