Dưới ánh mắt quan tâm của Phùng thị, Tống Sư Trúc có chút xấu hổ.
Tống Nhị Lang lại đột nhiên bừng tỉnh nói: “Khó trách Lý gia tặng ngươi nhiều lễ vật như vậy.” Lúc trước hắn đã cảm thấy Lý lão thái thái ra tay lớn như vậy rất không thích hợp, thì ra thật sự là có duyên cớ khác.
Phùng thị nghe nhi tử nói, lại càng muốn biết Tống Sư Trúc có bị thương hay không.
Tống Sư Trúc vội vàng nói: “Đêm hôm đó ta trốn vô cùng tốt.” Nàng dừng một chút, “Cũng chính là phu quân, trong lúc vô ý bị c.h.é.m một đao..." Bất quá thuốc trị thương của Lý gia dùng rất tốt, Phong Hằng còn trẻ, sức khỏe tốt, trước khi rời thuyền hai ngày, vết thương trên cánh tay hắn đã khép lại.
Trong phòng đều là tiểu tử trẻ tuổi, lá gan đều lớn, sau khi trong lòng nắm chắc chuyện bên ngoài, bầu không khí liền thả lỏng xuống.
Tống Đại Lang luôn luôn trầm ổn, cũng không nhịn được nói: “Trúc muội muội sau khi mạo hiểm, tất có hậu phúc.” Trong lòng hắn cực kỳ vui vẻ, Lý gia là loại người gì, đường muội và đường muội phu có công bực này, về sau khẳng định có hồi báo. Trên mặt Tống đại lang tràn đầy ý cười, chỉ là hắn ít nói đã quen, chỉ nói một câu liền ngừng lại.
Tống Nhị Lang cùng Phong Hằng Tống Sư Trúc đều có giao hảo, lúc nói chuyện cố kỵ liền ít đi một chút, hắn nhìn Phong Hằng, tò mò hỏi: “Hôm qua Lý đại nhân có nói là ai ăn gan hùm mật gấu hay không?”
Hôm qua trước khi ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-tu-cua-ta-duoc-phuc-tinh-troi-cao-chieu/2754068/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.