🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Phong Hằng cười nói: “Tâm tình Lâm đại nhân không tốt, ta cũng có thể thông cảm.” Đều ở cùng một ngõ, sau khi Lâm gia bị triều đình phạt bổng lộc, liền trở thành trò cười trong ngõ, sáng sớm hôm nay Tống Sư Trúc còn nói với hắn, nói là Lâm gia ba ngày hai bữa là một trận cãi nhau, Lâm học sĩ đã mấy ngày không ở nhà.

Điền đại nhân cũng ngầm hiểu mà nghĩ đến cùng một chuyện, hắn sờ sờ râu, cười cười, lại nghĩ tới vừa rồi Phong Hằng nói với hắn về đủ loại ứng đối sau khi phát hiện kẻ trộm, đột nhiên cảm thấy Lâm đại nhân tốt nhất vẫn là đừng đối đầu với môn sinh này.

Từ phát hiện có người lén lút nhìn trộm ở cửa ra vào, đến phán đoán ra hắn lòng mang ác ý, an bài báo án, phòng vệ nhà mình, đến bảo vệ trưởng bối, từng việc một làm cũng không thấy chút hoảng hốt nào, không hề giống một người trẻ tuổi không có năng lực.

Coi như chính hắn, ở lứa tuổi của Phong Hằng cũng không có loại bình tĩnh cùng quyết đoán này.

Bởi vì thưởng thức Phong Hằng, Điền đại nhân lại nói với Phong Hằng vài câu về quá trình xử án của Hình bộ, lúc này mới xoay người về nhà.

Phong Hằng lại không biết Điền đại nhân đánh giá hắn cao như vậy, kỳ thật những chuyện này chỉ là quen tay mà thôi. Lúc trước trải qua quá nhiều chuyện hung hiểm, tốt xấu gì thê tử cũng mơ thấy toàn bộ quá trình.

Phong Hằng nghĩ đến cảnh tượng Tống Sư Trúc tỉnh lại sau giờ ngọ, đột nhiên nói với hắn mình lại nằm mơ, liền lại lắc đầu cười cười.

Trong chính viện của Phùng thị.

Ngụy Sâm mặc Phi Ngư phục màu đen, uy phong lẫm liệt đứng trước mặt Phùng thị, nói: “Tống bá mẫu không cần sốt ruột, người nọ dám nhổ râu bên miệng hổ, đã sớm nên nghĩ ra đường c.h.ế.t rồi.”

Phùng thị đã đoán ra hung thủ là ai, nàng nhìn Ngụy Sâm ấm giọng nói: “Đa tạ ngươi đã hỗ trợ.”

Ngụy Sâm cười: “Bá mẫu quá khách khí, hai nhà chúng ta có quan hệ gì, đây cũng là chức trách của ta. Người nọ mặc kệ là tự tìm cái chết, hay là bị người sai sử, tóm lại chỉ cần là người có ác ý đối với nhà chúng ta, đều không trốn thoát được.”

Phùng thị nghe Ngụy Sâm nói, trong lòng cũng rất vui vẻ, thật ra Tống Văn Sóc đã đưa đơn kiện cho Phủ doãn Kinh phủ, chứng cứ phạm tội của vụ án này vô cùng xác thực, chiếm gia tài lấy cường đạo mà nói, đủ để lưu đày ba nghìn dặm.

Lúc trước Phùng thị cũng chỉ muốn đạt thành kết quả này.

Năm đó tuy rằng nàng nhận được của hồi môn của vong nương, nhưng lúc đó tình hình vô cùng hỗn loạn, nàng lại không biết xưa nay nương nàng quản gia mấy chục năm có bao nhiêu của hồi môn, nên không có truy cứu, chỉ dưới sự giúp đỡ của Phùng tộc trưởng, tùy tiện thu gom tài vật và tâm phúc còn lại của nương rồi vội vàng rời đi.

Mười mấy năm qua, nàng một lần cũng không có đặt chân đến Quỳnh Châu phủ đau lòng kia. Nếu không phải Phùng tộc trưởng để lộ sơ hở, tẩu tẩu và điệt nữ viết thư nhắc nhở nàng, nàng cũng không nghĩ tới đồ cưới của nương nàng, thế mà tuyệt đại bộ phận đều rơi vào trong tay Phùng Viễn Đạo.

Trên đời nhân quả, luôn sẽ có báo ứng, Phùng Viễn Đạo là ngoại thất, chiếm đoạt tất cả gia nghiệp Phùng gia, tiền đồ trong sạch của tôn tử đời thứ ba sau này đều sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Nhớ tới chuyện cũ, ánh mắt Phùng thị sâu thẳm. Tống Sư Trúc nhìn ra nhị thẩm nhà mình có chút không thích hợp, liền tự động tiếp nhận nhiệm vụ hàn huyên cùng khách nhân, cười nói: “Vậy thì phải làm phiền Ngụy biểu ca rồi, một ngày diệt trừ đám bại hoại kia, nhà chúng ta liền khó có thể an tâm. Biểu ca cần phải cẩn thận thẩm vấn, phía sau hắn khẳng định có người, trật tự trong kinh thành, liền dựa vào biểu ca duy trì!”

Lại nói tiếp, lần này thật sự phải cảm tạ Ngụy biểu ca hết sức giúp đỡ. Nếu như không có Ngụy biểu ca, chỉ riêng trong nhà có hai ba người này, nàng thật đúng là sợ hôm nay sẽ thật sự thấy máu.

Ngụy Sâm bị Tống Sư Trúc nịnh hót, buồn cười nói: “Đó là đương nhiên, Kinh Thành gần đây nhiều chuyện, những người đó còn liên tục tìm phiền toái, Chỉ huy sứ mới nhậm chức của chúng ta, đã sớm muốn g.i.ế.c gà dọa khỉ.”

Lúc trước ở Quỳnh Châu phủ, Ngụy Sâm đã từng được Tống Sư Trúc nhiệt tình tiếp đãi. Lần gặp mặt này, càng cảm thấy tính tình của Tống Sư Trúc và biểu đệ bản tính yên tĩnh thâm trầm của hắn vô cùng tương xứng.

Bởi vì có hảo cảm với Tống Sư Trúc, Ngụy Sâm lại dặn dò: “Hai ngày tới sẽ có người tới cửa hỏi chuyện, các ngươi chuẩn bị một chút.”

Vừa rồi lúc Tống Sư Trúc nói chuyện, hắn cũng nghe được một lỗ tai, luôn cảm thấy nàng nói gần nói xa không rõ ràng. Đều là thân thích, Ngụy Sâm cũng không có ý định tra cứu phạm nhân như vậy. Chỉ là những người khác không dễ nói chuyện như hắn.

Tống Sư Trúc gật đầu, chuyện xảy ra đột ngột, nàng còn chưa nghĩ ra nên nói chuyện như thế nào, vừa rồi ở trước mặt Phùng thị may mắn chưa nói gì.

Nàng tò mò hỏi: “Nếu người nọ bị người ta sai sử phạm án, tội chính là tội gì?” Nàng cũng đã xem qua Đại Khánh Luật, nhưng Ngụy Sâm là người chuyên thi hành án, loại chuyện này vẫn hỏi hắn tương đối đáng tin cậy.

Ngụy Sâm dựa theo kinh nghiệm ngày xưa, nói: “Phạm thượng, xưa nay là hình phạt c.h.é.m đầu, thân tộc lưu đày hai ngàn dặm, thê nhi sung làm quan nô. Hiện tại phạm tội chưa thành, ít nhất cũng phải là một nửa.”

Tống Sư Trúc nghe xong, rốt cuộc hài lòng, bằng không nàng lo lắng một hồi, nếu người Phùng gia còn có thể trốn, nàng sẽ buồn bực c.h.ế.t mất.

Lúc này Phong Hằng rốt cuộc cũng tiến vào. Ngụy gia thân thích không nhiều, Ngụy Sâm cùng Phong Hằng quen thuộc cũng không ở lại lâu, chuyện này tiếp sau như thế nào, còn cần hắn đi trông chừng mới được.

Chỉ là trước khi đi, hắn đột nhiên nháy mắt cho Phong Hằng một cái. Phong Hằng liền ra ngoài đưa tiễn một chút, khi trở về liền mang về một tin tức khiến người ta vạn phần kinh ngạc.

Ngụy Sâm có thể điều đội ngũ của binh mã tới, lại là do Chương Thái Hậu giúp hắn.

Tống Sư Trúc cảm thán nói: “May mắn chúng ta sớm đã qua ải ở trước mặt Thái Hậu.”

Phùng thị nhìn điệt nữ, trong mắt cũng lộ ra ấm áp, đang muốn nói chuyện, bốn phụ tử Tống Văn Sóc hôm nay đến ngoài thành tham gia Văn hội rốt cuộc cũng đã trở về.

Tống Văn Sóc vốn dĩ đang trên đường trở về, nghe được tin tức liền tăng tốc độ vội vàng trở về, hắn một đường vào cửa cũng nghe quản sự trong nhà nói không ít, lần đầu tiên nhìn về phía Phùng thị, thấy nàng ngồi trên giường an ổn, trong lòng mới an định lại.

Sau đó hắn mới nói với điệt nữ: “Hôm nay may mắn có Trúc nhi cùng điệt tế ở nhà, Nhị thúc cũng không biết nên cảm kích hai người các ngươi như thế nào.”

Hắn vô cùng hối hận vì sao hôm nay mình phải ra ngoài. Nếu không phải Tống Sư Trúc và Phong Hằng phát giác được nguy hiểm trước một bước, nghĩ đến tình huống lúc này của Phùng thị, Tống Văn Sóc không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Tống Sư Trúc cong mày, nói: “Loại chuyện này, cho dù gặp chuyện bất bình cũng phải giúp một tay, chúng ta vẫn là người một nhà đấy.”

Nhưng cho dù Tống Sư Trúc nói như vậy, Tống đại lang vừa mới thở xong cũng hất áo choàng ra, vái chào hai người bọn họ thật sâu.

Tống Sư Trúc bên này trở tay không kịp, chậm một nhịp mới kéo đại đường huynh dậy.

Tống Nhị Lang do dự một chút rồi mới đi theo đại ca bái lạy. Hắn biết phu phụ đường muội không thích những nghi thức xã giao này, nhưng đại ca hắn đã bái rồi, hắn cũng không tiện không bái.

Tống Tam Lang thấy vậy cũng hành động theo, Phong Hằng đã sớm nhìn thấy bọn họ khẽ quỳ gối, một tay đỡ lấy một người, nói: “Các đường huynh như vậy, chính là không xem chúng ta là người nhà.”

Tống Đại Lang kiên trì nói: “Ân cứu nương như trời, lễ này các ngươi nên nhận.”

Sau hôm nay, trong nhà vén mây thấy mặt trời, cuối cùng nương hắn cũng báo được đại thù, nhớ tới tác dụng của phu phụ Tống Sư Trúc trong toàn bộ sự kiện, Tống Đại Lang quả thật vô cùng cảm kích bọn họ.

Ngay cả Tống Tam Lang cũng gật đầu nói: “Chính là đại ca nói như vậy, đường tỷ và đường tỷ phu giúp nhà chúng ta đại ân.” Hắn luôn luôn nghịch ngợm, nhưng trái phải rõ ràng.

Mãi đến khi rời khỏi nhị phòng, Tống Sư Trúc nhớ tới ánh mắt nóng rực của các đường huynh vừa rồi, vẫn cảm thấy da đầu run lên. Nàng nhịn không được cười cười, nụ cười như hoa đưa tới ánh mắt chăm chú của Phong Hằng.

Tống Sư Trúc nói: “Ngươi thường xuyên đi lại ở tiền viện, ta thấy về sau đại đường huynh khẳng định gặp ngươi một lần, liền muốn cảm động một lần.”

Phong Hằng cười: “Vậy ngươi cũng không giúp ta nghĩ xem nên làm gì.”

Tống Sư Trúc: “Vậy ta mặc kệ, nam nhân các ngươi ở chung như thế nào, ta quản làm sao được.” Nàng vừa nói xong, liền thấy ngón tay bên cạnh Phong Hằng có chút rục rịch.

Nàng lập tức trừng mắt nhìn hắn một cái, xưa nay nàng có một tật xấu sợ nhột, Phong Hằng biết ngày bình thường cũng không có gì, nhưng chỉ cần nàng vuốt râu hùm, hắn liền dùng một chiêu này lấy lại danh dự.

Phong Hằng nhìn nàng trợn tròn hai mắt, cũng bật cười. Hắn vốn cũng không có ý định ở bên ngoài náo loạn nàng, bây giờ bị nàng nhìn như thế, khó tránh khỏi xuất lực.

Loa Sư nhìn thấy hai chủ tử chân trước chân sau đi vào phòng, tiếp theo bên trong truyền đến tiếng cười như chuông bạc của Tống sư Trúc, nàng còn cảm thấy kỳ quái vì sao Tống sư Trúc lại có chuyện gì buồn cười, đột nhiên trong tiếng cười của Tống sư trúc lại mang theo tiếng vừa mềm vừa ngọt thở dốc.

Loa Sư dừng một chút, lập tức trở về phòng đổi Tần ma ma.

Tống Sư Trúc còn không biết mình bị nha hoàn hiểu lầm, sau khi nàng vô ý bị chế trụ, lăn ở trên giường cười lại cười, nước mắt đều chảy ra.

Phong Hằng sợ tiếp tục náo sẽ thật đắc tội thê tử, nửa khắc sau liền buông nàng ra.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.