Tống Sư Trúc lúc ấy nhìn thấy nàng thì trong lòng còn nói thầm một hồi, nhưng nghĩ đến hôm nay là ngày tốt lành, mới cố nén lại. Nàng cười nói với Dì Ngụy: “Dì đừng nói như vậy, nếu biểu ca mang ngài tới, lão bản khẳng định sẽ ân cần hơn.” Ngụy Sâm là Cẩm Y Vệ đấy. Chỉ cần phủ thêm tấm da hổ kia, ai dám bất kính.
Dì Ngụy lại lắc đầu nói: “Biểu ca kia của các ngươi ngoại trừ trực ban chính là ở nhà, muốn cho hắn ra ngoài một lần, chờ ta già bảy tám mươi tuổi lại nói.” Nàng nói với Phùng thị: “Về điểm này, phúc khí của ta không bằng ngươi, Nhị Lang thật là tốt.”
Tống gia là nhà ngoại thích của Phong Hằng, từ một phòng của Tống Văn Sóc đến Thượng Kinh, hai nhà liền có chút qua lại, dì Ngụy và Phùng thị cũng quen biết nhau.
Phùng thị cười nói: “Nhị lang hài tử kia cũng chỉ là lúc bình thường khổ chút, Ngụy Sâm tuổi trẻ tài cao, vẫn là tỷ tỷ phúc khí tốt.”
Hai người ngươi tới ta đi khen ngợi nhau vài câu, dì Ngụy cũng không phải hoàn toàn không biết chuyện Tống gia, lúc này trong lòng đã cảm thấy tính tình Phùng thị so với lúc trước tốt hơn vài phần, nói chuyện cũng không bén nhọn như trước.
Hàn thị đột nhiên chen vào một câu nói: “Hai vị phu nhân đều là có phúc khí, Tống nhị công tử cùng Ngụy đại nhân đều là nhân tài đáng để bồi dưỡng, về sau đều có thể làm vẻ vang cho gia tộc.”
Dì Ngụy cùng Hàn thị không quen biết, liền cười nói:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-tu-cua-ta-duoc-phuc-tinh-troi-cao-chieu/2754110/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.