🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tống Sư Trúc cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ hưng phấn vô ưu của Hỷ nhi, thỉnh thoảng còn ngửa đầu không ngừng gọi "Nương nương" nàng, liền thở dài một tiếng.

Nghe nàng thở dài, khuôn mặt béo của Hỷ nhi càng cười đến cao hứng.

Tống Sư Trúc thấy khuê nữ cười, không nhịn được cũng nở nụ cười, chỉ là nàng ở trong phòng vẫn là không yên, nghĩ nghĩ, để Loa Sư tìm Hoa thị, để Hoa thị tiếp tục dạy khuê nữ gọi "Phụ thân", đứng dậy đi tây sương.

Trong phòng, chỉ có hai hài tử cúi đầu làm việc.

Tống Sư Trúc thấy Phong Hằng không có ở đây, vốn muốn lặng lẽ rời đi. Nhưng Tống Sư Bách ngẩng đầu lên thấy nàng, ánh mắt lập tức sáng lên, luôn miệng nói: “Đại tỷ tỷ, ngươi phải nói tỷ phu một chút, chúng ta mới đến kinh, treo cổ cũng phải thở một hơi nha.”

Tống Sư Trúc bất đắc dĩ dừng bước: “Bất quá để các ngươi giúp một chuyện nhỏ mà thôi. Tỷ phu ngươi là muốn đem đồ vật trình đến trước mặt Thánh Thượng...”

Toàn bộ bản vẽ và linh kiện của đồng hồ đều ở chỗ nàng, Hoàng thị sợ bị người ta trộm đi, một cái cũng không để lại. Lúc ở trong huyện còn gọi Phong Hằng, Tống Sư Bách tới, dạy bọn họ lắp ráp đồng hồ như thế nào, đây đều là vì lấy ra thứ này, có thể làm chói mắt mọi người ở mức độ lớn nhất.

Tống Sư Trúc cảm thấy, Hoàng thị kỳ thật cũng có chút tâm tư, cảm thấy giúp đỡ Tống Sư Bách và Phong Duy lắp ráp, cũng có thể thơm lây chút.

Tống Sư Bách trong miệng nói thầm một câu, buông linh kiện trong tay xuống, nói: “Thứ này là Linh tỷ tỷ nghiên cứu chế tạo, chúng ta mới không muốn dính ánh sáng gì.”

Phong Duy cũng gật đầu. Hắn ở chuyện phân gia đã chiếm tiện nghi của đại ca, cũng không muốn lập tức đi phân vinh quang của tẩu tử.

Tống Sư Trúc nhìn bộ dáng c.h.é.m đinh chặt sắt của hai người này, liền hiểu được ý của hai người bọn họ, thật ra nàng cảm thấy, nói chiếm tiện nghi cũng không hẳn vậy, Hoàng thị cũng là chiếm tiện nghi lớn của khoa học kỹ thuật hiện đại... Dù sao vật này khẳng định không phải do nàng phát minh.

Chỉ là nếu Tống Sư Bách và Phong Duy đều nghĩ như vậy, nàng cũng không cưỡng cầu, tuy rằng làm người đồng phát minh đồng hồ rất thoải mái, có thể lưu danh sử sách, nhưng thứ này ở trong mắt người đọc sách, chính là tiểu xảo quyệt.

Nàng đối với hai người này một phen động viên, cuối cùng trấn an được hai tiểu tử, tiếp theo mới đi tiền viện.

Có khúc nhạc đệm này, tâm tình Tống Sư Trúc cũng bình tĩnh trở lại. Nàng theo hành lang đi ra ngoài cửa, nhìn thấy trên cửa sổ ngoại viện chiếu rọi ra bóng người, yên lặng đứng một hồi, trong lòng thở dài một hơi.

Kỳ thật Phong Hằng có lòng tiến thủ, cũng không có gì lạ. Hắn có thể liên tục trúng tam nguyên, hắn tài năng xuất chúng, nàng sớm có cảm giác.

Chỉ là nàng không ngờ chuyển biến hắn tới nhanh như vậy.

Loa Sư mang áo choàng mỏng lên cho nàng, khó hiểu nói: “Tiểu thư đều đi đến nơi này, sao không đi vào tìm cô gia?”

Tống Sư Trúc lắc đầu, nàng cảm thấy mình cũng phải chỉnh lý lại mạch suy nghĩ phía sau một chút. Người đi lên chỗ cao, trong lòng Phong Hằng có khát vọng, nàng không thể kéo chân sau của hắn.

Lúc đêm khuya, Tống Sư Trúc sớm đã buồn ngủ.

Bên cạnh giường đột nhiên rơi xuống một cơ thể ấm áp, Tống Sư Trúc vô thức áp sát hắn, ngửi được mùi vị của mực trên người hắn, liền biết vừa rồi hắn nhất định viết rất nhiều chữ. Thật ra nàng vẫn luôn không ngừng viết, vừa rồi nàng đã vuốt xuôi một số suy nghĩ phía sau, còn viết kế hoạch lên trên giấy, không biết lúc Phong Hằng trở về có nhìn thấy không.

Hai người dựa sát vào nhau, Phong Hằng nhận thấy thê tử nắm áo trong của hắn không buông, liền hôn lên trán nàng một cái, vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng, hắn cũng nhìn thấy thứ Tống Sư Trúc viết.

Lý giải và ủng hộ của thê tử, quả thật khiến trong lòng hắn nhẹ nhàng không ít. Phong Hằng nghĩ đến hai năm thành thân này, đột nhiên thở phào một cái, có đôi khi không nhất định phải có bao nhiêu biểu đạt thiên ngôn vạn trụy, ngược lại là như vậy ở mọi việc cũng đủ ăn ý, càng cảm thấy tâm linh tương thông.

Lý gia.

Trữ thị nằm trên xích đu, tay cầm quạt cung đình nhẹ nhàng phe phẩy, thấy tất cả hạ nhân đều như ong vỡ tổ xông ra ngoài, liền thuận miệng hỏi nha hoàn những người này đi nơi nào.

Nha hoàn chần chờ một chút, nói: “Phong phu nhân mang theo một vật ly kỳ tới, nói là một thứ gọi là đồng hồ, nhìn canh giờ đặc biệt chuẩn xác, bọn hạ nhân đều muốn đi trong viện của lão thái thái mở mang kiến thức một chút.”

Trữ thị im lặng, đột nhiên cười nhạo một tiếng: “Phong phu nhân? Đã gọi cả phu nhân rồi? Vừa về kinh liền tới nịnh nọt tằng tổ mẫu cùng Nhị muội muội, cũng thật là được. ”

Nha hoàn cẩn thận từng li từng tí nói: “Lão thái thái và Nhị cô nương đều rất có hảo cảm với Phong phu nhân, ngay cả lão gia cũng cảm thấy rất hứng thú với đồng hồ đó, xin một cái từ trong viện của lão thái thái...”

Nha hoàn nhìn nàng một cái, giọng điệu muốn nói lại thôi, Trữ thị thấy vậy, liền kéo dài giọng nói: “Yên tâm đi, ta mới được thả ra, sẽ không lúc này đi chọc giận tằng tổ mẫu.”

Nha hoàn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau khi tam thiếu phu nhân được thả ra vào cuối tháng chạp, nha hoàn bên cạnh đều bị giáng chức đến trang thượng, nàng mới điều tới, làm việc không khỏi có chút nơm nớp lo sợ. Nàng suy nghĩ một chút, nói: “Mấy ngày nữa, Nhị cô nương sẽ vào cung tham tuyển, tam thiếu phu nhân nếu muốn nổi giận, tốt xấu cũng nhịn thêm mấy ngày.”

Lần này Trữ thị đồng ý với nha hoàn, nàng nhắm mắt lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười châm chọc, lúc lễ mừng năm mới nàng mới được Lý lão thái thái hạ lệnh thả ra, điên rồi mới có thể đi trêu chọc khách nhân của lão thái thái vào lúc này.

Nhưng nghĩ đến những phiền lòng gần đây của lão thái thái, Trữ thị cũng cảm thấy vui vẻ.

Sau khi nàng gả vào Lý gia, chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với Lý gia. Nhưng lão thái thái lại muốn giúp Chương Thái Hậu bóp tròn phủ Uy Viễn bá hầu Phủ, thủ hoàng lăng luôn luôn là một việc khổ sai, huống chi chỉ là công chúa mà thôi, nếu đại đường huynh thật sự đi thủ lăng cho công chúa, bên ngoài còn có ai sẽ coi phủ Uy Viễn bá hầu Phủ ra gì nữa.

Trữ thị vừa nghĩ tới chuyện này, liền thù mới hận cũ, cực hận Lý lão thái thái.

May mắn lần này Chương Thái Hậu không thể thực hiện được ý nguyện, nếu không Lý lão thái thái cũng sẽ không dễ dàng thả nàng ra như vậy.

Trữ thị nghĩ đến hai người này, thật hận không thể để bọn họ tắt thở sớm. Nàng hít sâu vài cái, mới bình ổn lửa giận trong lòng.

Không khí trong viện im ắng, nha hoàn thấy khóe miệng Trữ thị nhếch lên một nụ cười khó hiểu, có chút không hiểu, nhưng thấy nàng không có náo loạn, cũng thả lỏng rất nhiều.

Trong chính viện, nữ quyến Lý gia nhìn đồng hồ chưa bao giờ thấy qua trước mắt, ánh mắt đều là mười phần mới lạ.

Lý lão thái thái ngồi ở ghế trên, trong lòng cũng cảm thấy thích. Trên mặt đồng hồ tròn, hai cây kim kêu giờ kia, thời khắc không ngừng đi tới, nàng đặc biệt nhìn chằm chằm một hồi, thời gian thấy được đặc biệt rõ ràng.

Còn thật sự là bảo bối.

Ước chừng một khắc đồng hồ sau, Lý Tùy Ngọc cũng đem bình từ góc phòng chuyển trở về, vỗ tay cười nói: “Ta còn nghĩ Tống tỷ tỷ khi nào thì hồi kinh, không nghĩ tới vừa về kinh liền bỗng nhiên nổi tiếng, vật này cũng có thể làm bảo vật gia truyền nhà chúng ta.”

Hôm nay nghỉ mộc, hai ngày trước Tống Sư Trúc đã đưa thiệp tới cửa, nói là có một niềm vui lớn muốn cho nàng, thật đúng là khiến người ta kinh hỉ tới cực điểm.

Tống Sư Trúc vừa rồi vì giải thích cách dùng của đồng hồ này, nói rất nhiều lời, lúc này cầm lấy chén trà nhuận giọng nói, mới nói: “Tùy Ngọc muội muội nếu thích, ta đưa mấy cái cho muội làm đồ cưới.”

Hai ngày nay Tống Sư Bách và Phong Duy vội vàng lắp ráp bốn đồng hồ, Tống Sư Trúc đưa ba cái tới, một cái hiện đang ở trong phòng Lý lão thái thái, một cái bị Lý Vọng Tông lấy đi, một cái khác thì ở phòng khách để hạ nhân nhìn mà ngạc nhiên.

Người nói và người nghe đều là người có tâm, Lý lão thái thái đột nhiên lắc đầu, cười nói: “Vật này cũng coi là vật quý giá, nếu ngươi không nói rõ ràng, Tùy Ngọc cũng không an tâm nhận.”

Tống Sư Trúc cười, cảm thấy Lý lão thái thái thật đúng là người hiểu chuyện, nàng nói qua quá trình Hoàng thị chế tác đồng hồ và mục đích một lần.

“Tẩu tử của ngươi sao lại nghĩ đến hiến cho Thánh thượng?” Lý lão thái thái có vài phần tò mò, đồng hồ là đồ hiếm có, Phong gia cầm trong tay, không biết có thể đổi được bao nhiêu của cải, đây không phải là đẩy tiền ra bên ngoài sao.

Tống Sư Trúc nói: “Trên tay tẩu tẩu ta có một phương thuốc khác..." Tống Sư Trúc cũng nói rất lưu loát, nàng và Phong Hằng là người trung gian trong chuyện này, sở dĩ muốn hai chuyện cùng xuất khẩu, là vì nàng cảm thấy nếu Lý đại nho đồng thời nghe được một chuyện vui và một chuyện bi kịch, tâm tình có lẽ sẽ không kém như vậy.

Có lẽ đồ vật của Hoàng thị có chút kỳ lạ, Lý lão thái thái ở bên trên nghe rất là hứng thú, Tống Sư Trúc vừa nói vừa có chút xuất thần, nàng cảm thấy lúc này trong thư phòng của Lý Vọng Tông, bầu không khí khẳng định không được tốt như vậy.

Không biết Phong Hằng dùng biện pháp gì, hôm nay cũng mời được Duyên đại sư tới.

Tống Sư Trúc có chút quan tâm đến tình huống bên Phong Hằng, đợi đến khi ra khỏi viện của Lý lão thái thái, từ trong miệng Lý Tùy Ngọc biết Hoàng Đế hiện tại đang ở Lý gia, nàng càng là lo lắng không thôi.

“Ngươi đừng lo lắng, tính tình Hoàng Thượng thập phần thú vị, sẽ không khó xử Phong sư huynh.” Lý Tùy Ngọc cười nói. Trong sân gió mát hiu hiu, hai người ngồi dưới gốc cây lớn uống trà, ngửi hương hoa trên cây, bầu không khí yên tĩnh mà hài hòa.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.