Cung nữ cười duyên, tài tử hăm hở.
Trong đại sảnh của Long Ngâm Các, mấy trăm văn nhân rộn ràng nhốn nháo xuất khẩu thành thơ, trong ba câu tất trích dẫn kinh điển, người ngoài bất kể có hiểu hay không, đều gật đầu mỉm cười giở ra bộ dạng người trong đồng đạo.
Trên một dãy ghế thái sư ở Thượng thủ, Tùng Bách Thanh tóc hoa râm bưng chén trà, trong mắt lộ ra vẻ chán ngán.
Thân là Đại Tế Tửu của Quốc Tử Giám, học sinh từ Quốc Tử Giám đi ra, trên cơ bản đều gọi hắn một tiếng Tiên sinh, trong đó người làm quan nhập sĩ trải rộng Đại Nguyệt, có thể nói đào lý khắp thiên hạ, thật sự chướng mắt đối với trò xiếc tranh danh trục lợi này.
Nhưng địa vị quân nhân của Đại Nguyệt quá cao, văn nhân đã bị ép cho không thở được, đương kim Thánh Thượng coi trọng văn nhân, nếu không làm những cái này, thành Trường An sợ rằng sẽ khắp nơi đều là tiết mục luận võ luận kiếm, đánh đánh giết giết, thật sự có tổn hại tới thể diện của vương triều Trung Nguyên.
Cho nên trường hợp này, Tùng Bách Thanh vẫn phải đến, gặp gỡ mấy văn nhân tài văn chương hơn người, còn phải mở miệng biểu dương vài câu.
Mà đương kim thiên tử cũng sẽ chú ý, thậm chí là rất có nghiên cứu đối với đạo thi từ này.
Có điều cái thứ thi từ này, đọc sách học cách luật đều sẽ viết ra được, nhưng có thể truyền lại cho mấy năm, mấy chục năm đời sau thì lại không có được một bài.
Một hồi thi hội ngàn bài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-tu-hung-manh/211917/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.