Một con đường nhỏ, bên trái là rừng tùng và núi giả, bên phải là biệt viện, phía trước không một bóng người, phía sau cũng phải đi bảy tám khúc quanh mới đến vườn cúc, địa điểm quả nhiên là đủ vắng vẻ.
Thủy Linh Lung chớp mắt, bảo Diệp Mậu và Thúy Nhi nâng Thủy Linh Ngữ dậy.
Thủy Linh Ngữ khịt khịt mũi, nói: “Xiêm y của muội bẩn rồi, Đại tỷ có thể cho muội mượn một bộ không? Vì đây là tiệc nên muội chỉ mang một bộ này đi thôi…”
Sợ dự phòng quần áo sẽ không tiện, hay là ——
Thủy Linh Lung nhướn mày, cực kỳ rộng rãi nói: “Chi Phồn, lên xe lấy chiếc váy hồ điệp và cái áo ngắn thêu hoa nhài màu tím lại đây cho Tam tiểu thư.”
Đôi mi của Thủy Linh Ngữ run lên, bộ váy này là Lão phu nhân dặn dò tú lâu tốt nhất kinh thành làm ra, nàng ta từng nhìn thấy ở Phúc Thọ viện, Đại tỷ còn chưa mặc lần nào…
Thủy Linh Lung nhìn nàng ta, cười hỏi: “Tam muội sao vậy? Không thoải mái hay là có tâm sự gì? Từ lúc vào Quách phủ đến giờ, muội có vẻ không được tập trung lắm.”
Thủy Linh Ngữ đẩy Thúy Nhi, Thúy Nhi khom người tránh sang bên cạnh. Thủy Linh Ngữ giữ chặt tay Thủy Linh Lung, nức nở nói: “Đại tỷ, muội rất sợ…”
Nước mắt rơi xuống tay Thủy Linh Lung, tựa như giọt sương sớm óng ánh trong suốt. Gió lạnh thổi qua khiến mùi hương trên người Thủy Linh Ngữ tỏa ra, Thủy Linh Lung nhíu mày, khoé môi khẽ nhếch lên, như có như không: “Nếu Tam muội sợ thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-tu-phi-phuc-hac/1024867/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.