Cuối cùng thì cũng có thể lên đường, Thiên Sách Vương cử năm người tinh thông võ nghệ, một người hầu cận đi theo bảo hộ cho ta. Ta liếc đội quân phía trước và phía sau, len lén thở dài sau đó thúc ngựa phóng đi.
Cảm giác phi ngựa qua những con đường thành quách mấp mô, cánh đồng thảo nguyên bao la, những rừng cây cao vút, đồi núi quanh co, thật không ngờ lại thú vị đến vậy. Giờ ta đã hiểu vì sao các bậc anh hùng lại thích hành tẩu giang hồ, đại huynh tại sao lại suốt ngày bôn ba khắp nơi. Thì ra cảm giác phiêu diêu tự tại chính là đây.
Hiện tại đang là mùa thu năm Nhâm Tý, ta cũng không có gì phải vội, vui vẻ kết hợp giữa công việc sứ giả được giao cùng với tận hưởng những tháng ngày rong chơi dưới dương gian. Chỉ có điều mang theo tận sáu người hộ tống hình như hơi phiền, ta cũng không thể thoải mái cưỡi ngựa thưởng ngoạn cảnh đẹp hay nếm thử tất cả các món ăn ngon ở những vùng ta đặt chân đến.
Nơi đầu tiên ta muốn đến đương nhiên là Khai Quốc Tự, nơi Ngô Chân Lưu từng thọ giới cụ túc với thiền sư Vân Phong.
Một hộ vệ mặt mũi khá sáng sủa, nghe ta nói muốn đến chùa Khai Quốc trước tiên vội lên tiếng ngăn cản:
- Chủ tử, tiểu nhân trộm nghĩ, hiện giờ nơi tập trung đông đảo chùa chiền nhất chính là thành Luy Lâu vùng Vũ Ninh. Tại sao chúng ta không đến đó trước rồi lại vòng về Đại La sau?
Ta nhìn hắn một lát rồi nhẹ nhàng hỏi:
-
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-uoc-do-quyen/371382/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.