“Thần, còn chưa mệt.” Nghe tới hai chữ về phòng, hai tai Mộ Hàm Chương lại đỏ thêm.
Cảnh Thiều cảm thấy hắn như thế này thật sự quá sức đáng yêu, đưa tay đóng quyển sách luật không có gì thú vị lại, kéo hắn lên, “Vừa hay, ta cũng không buồn ngủ, ta dẫn ngươi đến chỗ này.”
“Vương gia…”
Mộ Hàm Chương bị hắn kéo một cái, loạng choạng đứng dậy, thấy hắn hưng phấn bừng bừng, đành phải đi theo ra ngoài, tự an ủi bản thân là không chừng một lát nữa hắn sẽ quên mất chuyện tạ lễ.
Ra khỏi thư phòng, quanh co một lúc, ra đến hoa viên.
“Chờ ta một chút.” Dừng lại sau giả sơn, Cảnh Thiều chui vào hang đá, không lâu sau cầm một cái giỏ nhỏ có nắp ra.
“Đây là thứ gì?” Mộ Hàm Chương hơi tò mò, không ngờ trong hoa viên của vương phủ có giấu đồ, dáng vẻ Cảnh Thiều lại giống như tiểu hài tử lén giấu đồ chơi.
Cảnh Thiều cười hắc hắc, không trả lời, chỉ kéo hắn trèo lên ụ đất cao nhất trong hoa viên, bên trên là một căn đình bát giác rất đẹp.
“Ngươi cầm.” Cảnh Thiều đưa chiếc giỏ cho Mộ Hàm Chương, chờ hắn cầm rồi liền vòng tay ôm người ta lên.
“Vương gia!” Mộ Hàm Chương giật mình kêu một tiếng, chưa kịp phản ứng tiếp thì đã bay lên mái đình.
“Đây là nơi cao nhất trong vương phủ.” Cảnh Thiều cười ngồi xuống trên mái ngói, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, “Đến đây ngồi.”
Mộ Hàm Chương đành phải bước chậm tới ngồi xuống cạnh hắn, mái đình này hơi nghiêng, cảm giác như sẽ bị trượt xuống bất kì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-vi-thuong/1525241/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.