“Vương Minh Thần! Anh đứng lên cho em.”
Trong căn biệt thự, tiếng hét của Hạ Diệp vang vọng, khiến cho chú chó trong sân cũng phải khiếp sợ.
“Anh không đi đâu, em đừng ép anh.” Vương Minh Thần ngồi ở sofa, trên đùi là chiếc laptop, dường như anh đang làm việc.
“Không được.
Anh phải đi cùng em.” Hạ Diệp kéo lấy cánh tay của Vương Minh Thần, cố gắng dùng sức để kéo anh rời khỏi chiếc sofa.
“Anh không muốn.” Vương Minh Thần dùng giọng kiên quyết.
Hạ Diệp bất lực, cô buông cánh tay anh ra, sau đó bắt đầu khoanh tay lại, làm vẻ mặt đáng thương, cô hạ thấp giọng: “ Anh không yêu em nữa chứ gì?”
Anh thở dài một hơi, sau đó khẽ lắc đầu: “Chiêu này của em cũ rồi, anh không mắc lừa nữa đâu.”
Cô trừng mặt nhìn anh, sau đó lại bước tới chỗ anh, thẳng tay giật chiếc laptop ra khỏi tay anh, đặt xuống bàn.
“Anh yêu à, đi với em đi mà.
Không phải chỉ là nhuộm tóc thôi sao?” Hạ Diệp ngồi hẳn lên đùi chồng mình, sau đó cất giọng nũng nịu.
“Đi mà, đi mà.
Em muốn nhuộm màu xám khói.” Cô vẫn dùng cái giọng ngọt ấy, kết hợp thêm một nụ hôn nhẹ vào môi của anh.
Anh hùng khó qua ải mĩ nhân, quả thật đúng là không sai.
Vương Minh Thần vì chiều vợ nên cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Chỉ cảm thấy hối hận về chuyện tối hôm qua.
Mười giờ đêm, tối hôm trước…
“Chồng à, em quên mất chưa hỏi anh một chuyện.” Hạ Diệp ngồi trên giường, vừa định đi ngủ thì chợt nhớ ra một chuyện quan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/theo-duoi-em-can-ban-khong-kho/586311/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.