Địa điểm mà Khả Hân mang bé
Bin tới chính là công viên gần nhà.
Công viên này không quá rộng
nhưng lại được thiết kế tương đối
khoa học.
Những hàng cây to với những
tán lá sum suê giúp không khí trong
lành và che bớt cái năng gắt của mặt trời.
Mỗi gốc cây đều được trồng
những loài hoa có màu sắc
rực rỡ và có ghế đá bên cạnh, tiện
cho người đi dạo có thể dừng lại
nghỉ ngơi hoặc ngắm cảnh.
Lúc này, Khả Hân ngồi ở một
chiếc ghế đá và quan sát bé Bin
nghịch đồ chơi của cậu. Bé Bin nắm
chiếc điều khiển từ xa và ấn nút làm
chiếc xe chạy vòng vòng.
Thỉnh thoảng, cậu còn điều
khiển chiếc xe đi tới đi lui cạnh
chân Khả Hân và reo lên cười sảng khoái.
Mẹ xinh đẹp thấy Bin có giỏi không?”
Bé Bin hớn hở hỏi Khả Hân, vẻ
mặt hiện rõ ba chữ “câu khen ngợi”
làm Khả Hân bật cười.
Cô tủm tỉm gật đầu, ánh mắt
thương yêu làm bé Bin càng đắc
chí. Cậu ưỡn ngực, một bộ ta đây là
giỏi nhất trông cực kỳ hài hước.
Khả Hân cảm thấy có chút bất
đắc dĩ. Nhìn bộ dạng kiêu ngạo của
con trai rất giống một người, trong
lòng cô âm thầm cầu nguyện.
Hi vọng sau này lớn lên bé Bin
đừng học theo mấy tính xấu khác
của Đình Phong. Nếu không, từ giờ
đến cuối đời, cô sẽ phải lấy nước
mắt rửa mặt mất.
Trong lúc suy nghĩ cách dạy dõ
bé Bin sao cho đúng mực, một cơn
gió mát từ đâu thổi tới khiến vài sợi
†óc sà xuống che khuất tâm mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/theo-duoi-vo-cam/1117506/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.