Cả khuôn mặt Phong Sầm đỏ lên.
Bởi vì lời Liên Thập Cửu nói, xác thực đúng. Hơn nữa bạc kia, là do hắn chi ra.
Đây cũng là khoản nợ mất mặt nhất trong cuộc đời Phong đại cốc chủ.
“Ngươi lại nói đến chuyện này, lão tử sau đó không phải đã mang một rương kim sang dược đến cho ngươi sao?”
Liên Thập Cửu cười, giơ tay quẹt nắp chén hai cái.
“Chúng ta dùng bút mực kiếm cơm ăn, nào có nhiều bạc, Phong cốc chủ nếu muốn trả, vậy trả thứ nào thực dụng chút đi. Lá vàng, bạc nén, ngân phiếu, tiền đồng, chỉ cần có thể tiêu, ta đều nhận.”
Muốn nói trong phòng này, người không có khái niệm gì với vàng bạc nhất chính là Phong Sầm.
Hắn bảy tuổi lên núi, mười tuổi nhập môn, chi phí ăn mặc đều của Tự Phong cốc, sau đó ra bên ngoài cũng thường xuyên làm chuyện có cơm ăn cơm mà không cần bạc.
Không phải hắn keo kiệt, mà là trong đầu hắn căn bản không có khái niệm kia.
Liên Thập Cửu quả thật là người thích ghi thù, chỉ mới cách cánh cửa bị hắn mắng hai câu, đã đòi bù lại.
Ninh Sơ Nhị thấy Phong Sầm nhăn mặt bới túi tiền, trong lòng biết đây là muốn lấy phấn độc mới nghiên cứu chỉnh Liên Thập Cửu, vội vàng tiến lên ngăn lại.
“Không phải muốn đi ăn tào phớ sao? Bây giờ đi thôi.”
Tay Phong đại cốc chủ dừng một chút.
“Ân, đi, muội đi từ từ.”
Vẫn cúi đầu tìm trong túi mình.
Không lâu sau, lấy ra một cái bình sứ nhỏ, có dán hai chữ ‘độc dược’, lời ít ý nhiều thập
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thi-lang-dai-nhan-dung-chay/2588838/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.