Nói xong.
Dịch Phong móc thẻ độc quyền mà quản gia của Thương Hội Bảo Phong vừa cho hắn ra.
“Thật không dám giấu giếm, nếu như lúc trước thì có thể ta sẽ vì năm đấu gạo mà khom lưng, nhưng mà bây giờ...”
“Một vạn kim tệ đối với ta mà nói thì quả thật không là cái gì cả.”
Nói xong, Dịch Phong vẫn không quên lung lay cái thẻ trước mắt Mao Lâm.
“Hừ!”
Mao Lâm khịt mũi coi thường, nhưng sau một khắc ánh mắt của hắn ta đã bắt được cái thẻ trong tay Dịch Phong.
Cái màu sắc và hoa văn đặc biệt kia?
Cái gì?
Sắc mặt Mao Lâm biến đổi. Là hội trưởng Thương Hội Bình Giang, sao hắn ta có thể không nhận ra thẻ độc quyền của đối thủ một mất một còn, Thương Hội Bảo Phong cơ chứ?
Về cơ bản thì loại thẻ độc quyền này giống với thẻ độc quyền của Thương Hội Bình Giang bọn hắn, chia làm nhiều cấp bậc khác nhau.
Hắn ta nhìn một cái đã biết tấm thẻ độc quyền trong tay Dịch Phong chính là thẻ độc quyền cấp bậc cao của Thương Hội Bảo Phong, bên trong loại thẻ này có ít nhất mười vạn kim tệ.
Theo lý thuyết, ít nhất Dịch Phong cũng nắm giữ mười vạn kim tệ.
Tưởng tượng đến đây, trong cổ họng Mao Lâm giống như bị kẹt xương cá, cả một câu cũng không nói nên lời.
“Thế nào, Mao hội trưởng?”
Nhìn thấy thần sắc khó chịu của Mao Lâm, Dịch Phong hơi nheo mắt lại, để lộ ra một khuôn mặt tươi cười.
“Ngươi...”
“Ngươi ngươi ngươi...”
“Ngươi thắng, hừ.” Mao Lâm tức giận xanh cả mặt, suýt chút đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thi-ra-ta-la-tuyet-the-vo-than/311005/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.