Editor: Dánh
"Anh lại nói bậy cái gì vậy." Kiều Nguyệt khẽ đẩy anh một chút, ấp úng nói: "Chắc chắn cũng có lúc em sai chứ, sao em có thể lúc nào cũng đúng được."
Người đàn ông này lại bắt đầu nói vớ vẩn dỗ cô.
Thương Yến ôm cô gái nhỏ, cẩn thận điều chỉnh vị trí cho cô, khẽ cắn tai cô, "Nguyệt Nguyệt, em quên là lúc chúng ta mới quen, em tự mình nói qua?"
Khi đó, cô gái nhỏ nói khi hai người yêu nhau, nhà trai phải nghe nhà gái, cô nói cái gì anh cũng phải nghe. Chỉ có thể tiếp nhận, không được phản bác lời cô.
Thương Yến hôn môi cô gái nhỏ, nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng mịn vẫn như cũ của cô đến xuất thần.
Cô gái nhỏ cũng sinh con rồi, nhưng vẫn giống như khi lần đầu gặp của hai người, không thay đổi chút nào. Chỉ có mỗi anh nhìn qua già hơn lúc trước một chút.
Trong lòng Thương Yến hơi gấp, giữa mày giật giật. Cô gái nhỏ mới 19 tuổi, còn rất trẻ, hơn nữa tâm tính trẻ con. Nhưng anh đã 31 tuổi.
Kiều Nguyệt nghe xong lời anh nói, đầu tiên là sửng sốt một giây, rất nhanh liền nhớ ra cô từng nói như vậy, mặt nóng lên.
"Anh còn nhớ sao?" Cô rầm rì vài tiếng, dựa vào ngực anh ngước mắt nhìn anh nói: "Anh ngốc quá, trước kia em nói đều là lừa anh, anh vẫn là mau quên hết đi."
Cái người đàn ông ngốc nghếch này, sao đến bây giờ còn nhớ những lời vớ vẩn của cô lúc trước nói chứ.
"Nguyệt Nguyệt, mỗi câu em nói anh đều nhớ kĩ."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thich-em-thich-me-muoi-vi-em/2096523/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.