Editor: Dánh
"Anh buông tôi ra." Kiều Nguyệt không ngừng đẩy anh, muốn đem khoảng cách hai người kéo ra.
Thương Yến vẫn chưa mặc quần áo vào, người anh vừa cứng vừa nóng, khiến cô vô cùng không thoải mái.
Thương Yến ôm cô càng chặt, ngữ khí khàn khàn: "Anh không bỏ."
Anh điều chỉnh tư thế một chút, cắn mặt cô, "Nguyệt Nguyệt, em mà không kêu anh ca ca mỗi ngày anh đều ngủ em."
Kiều Nguyệt thấy anh vẫn rối rắm vấn đề này thì tức giận đánh anh, "Thương Yến, anh thật sự không biết xấu hổ?"
Người đàn ông 30 tuổi nào mà còn mong người khác kêu là ca ca!
Biểu tình Thương Yến bình tĩnh, "Em kêu anh ca ca cùng chuyện anh biết xấu hổ không liên quan gì? Dù sao chính anh cũng không thấy mình tuổi mình lớn."
Anh ôm mặt Kiều Nguyệt, ngữ khí nghiêm túc, "Nguyệt Nguyệt, em không thể cảm thấy anh lớn tuổi, anh không có già."
Thương Yến cảm thấy suy nghĩ của cô gái nhỏ rất nguy hiểm, anh cần kịp thời sửa đúng cho cô.
"Anh sao lại như vậy?" Kiều Nguyệt cảm thấy phiền, túm tay anh rầm rì.
Thái độ Thương Yến kiên định, "Em có kêu không?"
Kiều Nguyệt trừng mắt nhìn anh, thấy anh không nói giỡn mới không tình nguyện nói: "Tôi ..."
"Em suy nghĩ cho kĩ." Thương Yến ngắt lời cô, xoa đầu cô nói: "Không kêu thì mỗi đêm phải bồi anh ngủ."
Lời nói còn lại của Kiều Nguyệt bị nghẹn lại, thật lâu sau mới nhẹ "Ừ" một tiếng.
Trong mắt Thương Yến hiện lên sung sướng, anh cúi đầu hôn vài cái lên trán cô, "Nguyệt Nguyệt, em thử kêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thich-em-thich-me-muoi-vi-em/2096624/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.